Chương trước
Chương sau
Cô ấy làm động tác im lặng với Thiên Nam, sau đó cẩn thận từng li từng tí mang bé xuống giường.

“Để mẹ con ngủ thêm một lát, mẹ nuôi mang Nguy Nguy xuống dưới lầu ăn sáng được không?” Ôn Nhã Ly nhỏ nhẹ nói.

Bé con nhìn lên giường, đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ: Được rồi, mẹ quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi nhiều! Không thể quấy nhiễu mẹ ngủ được.

Bé ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.

Ôn Nhã Ly không đánh thức Tân Hoài An, cô ấy thay quần áo cho bé con xong, lại đi thay một bộ quần áo đơn giản cho mình, dẫn bé xuống lầu.

Hai tiếng sau Tân Hoài An mới tỉnh dậy.

Khi cô tỉnh dậy, phát hiện chỉ còn mình ở trên giường, mơ mơ màng màng một lúc, cho đến khi nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ ở dưới lầu, tâm tư của cô mới trở lại.

Tân Hoài An vuốt vuốt trán, không xoắn xuýt chuyện hai người không gọi cô dậy cùng mà nhanh chóng xuống giường rửa mặt thay quần áo.

Lúc cô xuống lầu, Ôn Nhã Ly và Trương Nhược Phi đang cùng Thiên Nam chơi đùa trên thảm.

Hai người ngồi hai bên bé con, bầu không khí ấm áp hài hòa, tiếng cười vui vang lên không dứt.

Bé Thiên Nam xếp một khối gỗ vào vị trí chính xác, đột nhiên quay đầu nhìn hai người một chút, sau đó với sự hồn nhiên của một đứa trẻ, thắc mắc hỏi: “Mẹ nuôi, bố nuôi, bao giờ hai người mới kết hôn rồi sinh con? Hai người nói muốn sinh em gái nuôi cho Thiên Nam mà”

Khuôn mặt của Ôn Nhã Ly và Trương Nhược Phi đồng thời cứng đờ, trở nên mất tự nhiên.

Bé Thiên Nam hỏi câu này là có lý do.

Lúc ấy bé vừa giải nghĩa ý nghĩa của hai từ bố nuôi mẹ nuôi, sau đó lập tức thắc mắc: “Bố nuôi và mẹ nuôi không phải nên ở cùng nhau sao? Vì sao bé cưng của bố nuôi và mẹ nuôi lại không giống với người khác?”

Hai người cũng không biết giải thích với bé con thế nào, thế là ăn ý cùng nói: “Tạm thời chúng ta chưa ở chung, sau này sẽ kết hôn, sẽ còn sinh thật nhiều em trai em gái cho con”

Vốn đó là một câu để dỗ bé con, kết quả tên nhóc này lại nhớ đến tận bây giờ.

Trương Nhược Phi lặng lẽ nhìn Ôn Nhã Ly, lại đúng lúc Ôn Nhã Ly cũng nhìn qua.

Đột nhiên ánh mắt hai người chạm nhau, nhất thời trở nên nhạy cảm.

“Chuyện này, tạm thời còn chưa quyết định được” Trương Nhược Phi ho, nói.

Ôn Nhã Ly cũng nói theo: “Đúng, bố nuôi với mẹ nuôi cũng không vội kết hôn”

Tân Hoài An đứng trên cầu thang thấy biểu cảm của hai người, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nếu nói giữa hai người không có tình cảm, khẳng định là không phải.

Tình cảm mà Ôn Nhã Ly dành cho Trương Nhược Phi, trong lòng cô biết rất rõ ràng.

Mà với Trương Nhược Phi, tình cảm của anh với Ôn Nhã Ly trước sau vẫn là một bí mật.

Nếu anh ta thật sự không có cảm giác, vậy tại sao sau khi bệnh tình của bác Trương chuyển biến tốt đẹp, nghe Ôn Nhã Ly ở trong nước gặp chuyện, anh ta lại lập tức đưa bác Trương về nước?

Chuyện đầu tiên sau khi về nước không phải là mở phòng khám, mà là dành một tháng để giúp Ôn Nhã Ly giải quyết chuyện phiên phức kia.

Đúng là càng nghĩ càng thấy thú vị.

Đôi mắt Tân Hoài An khẽ động, cô thu hồi tâm mắt lại, chậm rãi xuống lầu.

Tình huống hiện tại của bé Thiên Nam cũng không cần nằm viện, nhưng mỗi ngày vẫn cần làm một chút trị liệu để duy trì tình trạng của cơ thể.

Mà các loại dụng cụ và dược phẩm được phân phối trong phòng khám của Trương Nhược Phi hoàn toàn đủ điều kiện để tiến hành trị liệu cho Thiên Nam, trước khi cô trở về đã bàn bạc tốt với Trương Nhược Phi, để Thiên Nam trị liệu ở phòng khám của anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.