Chương trước
Chương sau
Cô ta khẽ ừ như chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng nhìn vào trong xe và hỏi : “Không phải tôi bảo đón cả Dục Phong sao? Tại sao vẫn chưa thấy có ai vậy?”

“Cái này… cậu chủ Dục Phong vừa tự rời đi rồi ạ” Người lái xe cung kính trả lời.

Vương Thanh Hà đột nhiên nhíu mày, cô ta đã đồng ý với Chấn Phong là sẽ dẫn em họ của anh trở về, nhưng người này lại tự mình bỏ đi, quả thực làm cho cô ta không cứu được thể diện mà!

“Được rồi, chúng ta cũng nhanh chóng quay lại thôi.” Cô ta thẳng thừng ra lệnh.

Bên kia Tân Hoài An rốt cuộc cũng gặp được Trương Nhược Phi.

Khi cô ra nước ngoài để giúp Trương Nhược Phi chữa bệnh cho bố anh ta, phải mất một năm rưỡi cho đến khi Thiên Nam tròn một tuổi mới có thể chữa lành được bệnh tình cho bố của anh ta.

Sau đó Trương Nhược Phi đưa bố mình trở về Trung Quốc nhưng Tân Hoài An lại chọn ở lại, đi loanh quanh một vài nơi, cuối cùng vẫn ở lại bệnh viện cộng đồng để làm việc.

Và lý do đơn giản là… nơi đó nằm cạnh một vùng biển đẹp.

“Oa, con đỡ đầu của tôi mới hơn một năm không gặp mà cao lớn như vậy rồi ư?” Trương Nhược Phi vươn tay ra hiệu với Thiên Nam, vô cùng vui vẻ la lớn.

“Bố nuôi!” Cậu bé hét lên rất to.

“Trời ơi, đáng yêu chết mất thôi” Trương Nhược Phi không nhịn được trực tiếp ôm cậu bé vào lòng như muốn cân xem đứa bé có nhẹ bớt chút nào không, không biết trong khoảng thời gian này có bị sụt cân không.

Trước khi Tân Hoài An đến cô đã nói với Trương Nhược Phi về tình hình của Thiên Nam.

Cho nên khi nghĩ đến chuyện con đỡ đầu của mình còn đang nguy cấp cần phải dựa vào người truyền máu để chữa trị, trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy không vui, động tác cũng nhẹ đi rất nhiều, không dám ôm mạnh cậu vé vào lòng.

Ý thức được sự thận trọng của anh ta, ánh mắt Tân Hoài An lóe lên, cười nói với con trai: “Mẹ nuôi của con vẫn đang đợi chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng đi qua đó thôi.”

Trương Nhược Phi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, mẹ tôi và Ôn Nhã Ly làm rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ chờ tôi đưa hai mẹ con cô trở về thôi, chúng ta lên xe trước đi.”

Dọc đường từ sân bay về nhà họ Trương, Tân Hoài An và Trương Nhược Phi trò chuyện vui vẻ.

Hơn một năm không gặp, tuy hai người có trao đổi thông tin nhưng không nhiều.

Suy cho cùng thì hai người cũng là bác sĩ, vô cùng bận rộn.

Tân Hoài An còn cần chăm sóc bọn trẻ, Trương Nhược Phi sau khi tốt nghiệp đã nhận được sự ủng hộ của bố mẹ mở một phòng khám Đông y.

Nhắc mới nhớ việc lựa chọn thuốc Bắc của Trương Nhược Phi vẫn bị Tân Hoài An ảnh hưởng, trong quá trình chữa bệnh cho bố anh ta, bài thuốc Trung y của Tân Hoài An rất hữu ích.

Hai người nói chuyện từ cuộc sống đến y học và sau đó là chuyện về Thiên Nam.

Trương Nhược Phi liếc nhìn cậu bé đang ngủ say trong tay cô còn ôm chặt món quà anh ta tặng khiến trong lòng không khỏi bất lực.

“Thằng nhóc này, không phải đã nói răng nó đã ngủ suốt trên máy bay sao? Sao bây giờ nó vẫn có thể ngủ được chứ?”

“Trạng thái tinh thần của thằng bé gần đây đều như thế này, rất dễ buồn ngủ” Tân Hoài An xoa nhẹ đầu đứa trẻ, ấm ức nói.

Trương Nhược Phi mấp máy môi, đoán chừng đó là do tình trạng của cậu.

“Cô định tìm Chử Chấn Trong rồi làm cách nào để nhờ anh ta hiến máu cho Thiên Nam vậy?”

Tân Hoài An lắc đầu, có chút sầu muộn nói: “Nếu không nghĩ ra được lý do thích hợp để yêu cầu anh ta hiến máu thì anh ta nhất định sẽ từ chối, nhất định sẽ sinh nghi, thậm chí còn phái người đi điều tra. Dù sao anh ta cũng là người chuyên truy vấn người khác mà”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.