Chương trước
Chương sau
Người đàn ông cảm thấy có chút buồn cười nói: “Tiện thể gọi tôi là 183”

Tân Hoài An hơi nhướng mày, cuối cùng lại không nói gì, xoay người tiếp tục ghi chép.

May mắn thay, người đàn ông cuối cùng đã ngừng nhìn chằm chăm vào cô, sau lưng truyền đến âm thanh anh ta lật các trang sách.

Tân Hoài An an tâm viết ghi chép, khi dữ liệu xét nghiệm máu được gửi đến, kết hợp với số liệu, cô liền điều chỉnh kế hoạch điều trị.

Một tuần trôi qua trong nháy mắt.

Hôm nay, Tân Hoài An bắt đầu có biểu hiện chóng mặt và sốt.

Cô lập tức lấy một bộ mẫu máu và liên hệ với y tá để xét nghiệm.

“Tôi có thể bị nhiễm virus đấy. Hãy cẩn thận với mẫu máu này và đừng chạm trực tiếp vào nó.” Tân Hoài An cảnh báo.

Cô y tá thận trọng nhận lấy, rất lo lắng: “Bác sĩ Tân, hay là để chúng tôi sắp xếp một khu riêng cho cô?”

Tân Hoài An hiểu ý cô y tá.

Chỉ là nếu như vậy thì phải phái hai người vào đây để chăm sóc cô và 183, không đáng.

Cũng tốt, cô có “Tạm thời không cần, chờ có kết quả xét nghiệm rồi nói sau. Hiện tại tôi chỉ có những triệu chứng nhẹ và có thể cầm cự được” Tân Hoài An nói.

Cô y tá nhìn cô thật sâu, gật đầu và rời đi với đôi mắt đỏ hoe.

Tân Hoài An quay người lại, người đàn ông cao 1m83 này đang khoanh hai tay trước ngực, sắc mặt nghiêm nghị nhìn cô.

Khóe môi kiên nghị của anh ta mím lại, chậm rãi nói: “Loại virus này tỷ lệ lây nhiễm cao, chỉ e là…

Tân Hoài An nghe ra được cảm giác áy náy của anh ta, xem thường cười một tiếng: “Không sao, tôi đã nói rồi, tôi có thể chữa khỏi.”

Cô chuyển đề tài sang anh ta, nói: “Chẳng phải hai ngày qua anh hồi phục rất tốt sao? Triệu chứng khó thở đã giảm bớt nhiều so với trước đây nhỉ? Tân suất ho ra máu cũng ít hơn rất nhiều.”

Người đàn ông ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, tôi tin tưởng anh thật sự có khả năng chữa khỏi cho tôi Anh ta đã chứng kiến cơ thể mình khỏe lên từng ngày dưới sự điều trị của Tân Hoài An, anh ta còn có lý do gì để nghỉ ngờ cô đây?

Chỉ là có một câu nói: Thầy thuốc không thể tự chữa bệnh.

Anh ta lo lắng răng đến lúc cô chữa khỏi bệnh cho anh ta, thì chính cô sẽ ngã xuống. Đến lúc đó ai sẽ cứu cô?

“Cô chú ý tình hình của chính mình thì hơn, hiện tại tôi có thể tự mình uống thuốc, không cần tốn quá nhiều sức lực cho tôi” Người đàn ông có số hiệu 183 nói.

Tân Hoài An biết anh ta đang lo lắng cho mình, vẻ mặt hoà hoãn lại, gật đầu nói: “Tôi biết rồi”

Kết quả kiểm tra nhanh chóng được đưa ra, sau khi xét nghiệm, xác nhận được răng Tân Hoài An đã bị nhiễm virus.

Với kết quả này, Tân Hoài An thân là người trong cuộc cũng không quá ngạc nhiên.

Khi quyết định cách ly với 183, cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.

Thay vào đó, các đồng nghiệp của cô rất quan tâm đến tình trạng của cô.

“Chỉ cần phát hiện sớm virus và điều trị sớm thì sẽ ít bị ảnh hưởng.

Điều tôi sợ nhất là virus lây lan nên phải làm tốt công tác cách ly. Tôi sẽ sớm bình phục và trở lại văn phòng.”

Tân Hoài An vô cùng bình thản an ủi đồng nghiệp.

Bây giờ cô và 183 đều bị nhiễm bệnh, vì vậy hai người cùng mặc áo cách ly và đến phòng X quang để chụp X quang gan thận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.