Chương trước
Chương sau
Giấc ngủ này kéo dài đến tối mịt mới dậy.
Trương Nhược Phi bưng bữa tối và hoa quả đến, nhìn vẻ mặt ảm đạm của cô, trêu chọc: “Vẫn chưa tỉnh táo lại hả?”
Tân Hoài An thở dài một tiếng hiếm thấy: “Đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay, lại còn sợ độ cao, chưa bị dọa chết là đã không tệ rồi”
Chỉ là may mắn, cuối cùng cô cũng không còn phải lo lắng về việc bị theo dõi.
Tân Hoài An vừa mở hộp cơm vừa hị nào rồi?”
Tình hình của bố canh thế “Vẫn là như vậy, trong thời gian ngắn sẽ không có chuyển biến rõ ràng” Sắc mặt Trương Nhược Phi có chút không biết làm sao.
Cứ tưởng với y thuật của mình, anh ta có thể giúp đỡ bệnh tình của bố ở một mức độ nào đó, nhưng không ngờ… Dù sao thì anh ta cũng đã đánh giá quá cao bản thân.
Tân Hoài An nhìn vẻ mặt của anh ta, ánh mắt khẽ chuyển: “Ngày mai tôi cũng đi thăm chú Trương xem có thể giúp được gì không”
“Nhưng mà cô đang mang thai, vẫn nên ngoan ngoãn điều dưỡng đi” Trương Nhược Phi không đồng ý.
“Không sao, đã hơn ba tháng. Gần đây đứa nhỏ rất ngoan, không làm phiền tôi nhiều” Tân Hoài An vuốt bụng, lúc nói đến đứa nhỏ, ánh mắt tự nhiên toát ra ánh sáng mềm mại.
Đứa trẻ trong bụng cô lớn lên từng ngày, càng ngày cô càng cảm nhận được rõ ràng sự kết nối với trái tim của đứa trẻ, cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
Tân Hoài An thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Trương Nhược Phi, nói: “Tôi đến đây nhờ cậy anh, anh cùng chú Trương đã tốt bụng thu nhận tôi, thì tôi cũng nên giúp đỡ, nếu không trong lòng sẽ cảm thấy có lỗi”
Cô cũng đã nói vậy, Trương Nhược Phi cũng không còn gì để nói, chỉ “ừ” một tiếng.
Tân Hoài An ở nước ngoài xa xôi, cuối cùng đã có thể hoàn toàn rút lui khỏi cuộc chiến tranh giành cấu xé lẫn nhau giữa nhà họ Hàn và nhà họ Chử, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.
Cô vừa giúp bố của Trương Nhược Phi điều trị bệnh, vừa học các kiến thức y khoa liên quan, vừa dưỡng thai, chờ đợi đứa trẻ chào đời.
Thời gian như tên bay, ba năm trôi qua chỉ trong nháy mắt.
Trong một cơ sở y tế cộng đồng.
“Bác sĩ Tân, tôi vừa tiếp nhận một người bị thương nghiêm trọng, nhưng do bất đồng ngôn ngữ, chúng tôi không thể giao tiếp với người bị thương. Người đó dường như đến từ đất nước của cô.”
Ngay lúc đó Tân Hoài An đang châm cứu cho một ông lão tóc bạc, nghe được lời nói vội vàng của y tá liền ngẩng đầu lên.
“Tôi đến xem thử” Nói xong, cô dặn dò trợ lý ở bên cạnh thao tác tiếp theo, sau đó đưa đồ trong tay cho họ.
Khi cùng cô y tá bước ra ngoài, dường như cô nhớ đến điều gì đó, lại nhanh chóng quay trở về.
Cô hơi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: “Bé con, bây giờ mẹ phải đi khám cho một người bị thương, có thể một hồi lâu nữa cũng chưa về được, con ngoan ngoãn ở đây, đừng chạy lung tung, hiểu không?”
Trên ghế, cậu nhóc đang chăm chú xem sách y học ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng, hai hàng lông mày mềm mại dày rậm, một đôi mắt to đen như ngọc, lông mi dài và cong, sống mũi thẳng tắp cùng cái miệng cong cong.
Lại chính là một cậu nhóc nhỏ bé tinh tế và đáng yêu.
Dù đường nét gương mặt còn non nớt nhưng có thể thấy, trong tương lai, cậu bé nhất định sẽ là anh chàng đẹp trai làm chao đảo trái tim phụ nữ.
Tân Hoài An không khỏi vươn tay bóp lấy gò má mềm mại của đứa nhỏ, càng nhìn cậu nhóc lại càng thích.
Điều duy nhất khiến cô hơi lo lắng là đứa trẻ trông quá giống người đó…
“Mẹ, vậy mẹ phải về sớm một chút nha” Giọng nói nhẹ nhàng của đứa trẻ vang lên.
Tân Hoài An thu hồi suy nghĩ, cười nói: “‘ con đi ăn đồ ăn ngon”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.