Chương trước
Chương sau
Ánh mắt cô lóe lên sự bất ngờ.
Hàn Lệ Thu đẩy xe lăn đi tới bên cạnh giường bệnh, đánh giá cô một lượt, sau đó nhẹ nhàng thở phào một hơi, khuôn mặt lộ ra nụ cười: “Cô tỉnh lại là tốt rồi”
“Là cô cứu tôi sao?” Tân Hoài An nghỉ hoặc nhìn cô ta.
“Cũng không tính là tôi cứu cô” Hàn Lệ Thu lắc đầu nói: “Bệnh viện này là của tập đoàn Hàn thị, ba ngày trước trùng hợp tôi tới đây khảo sát, có một đôi vợ chồng đưa cô tới đây, lúc đó cô bị thiếu oxy trầm trọng, hơn nữa trong bụng còn đang mang thai… tóm lại là tình hình không tốt lắm”
“Tuy rằng lúc trước cô từ chối lời mời của tôi, nhưng dù sao cũng có quen biết, đương nhiên tôi không thể nhìn cô chết như vậy rồi” Cô ta cười đùa nói.
Tân Hoài An nhìn ánh mắt cô ta, mím môi, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cảm ơn”
Sau đó, cô lại hỏi: “Vậy đôi vợ chồng cứu tôi, có phương thức liên lạc với bọn họ không? Tôi muốn cảm ơn bọn họ”
“Không có, sau khi bệnh viện tiếp nhận, bọn họ bèn rời đi rồi, đi rất vội vàng, hình như là muốn đi gọi xe”
Hàn Lệ Thu nói rồi quay đầu nhìn bác sĩ kiểm tra cho Tân Hoài An xong: “Tình hình của cô ấy hiện giờ thế nào rồi?”
“Cô Tân tỉnh lại đã không sao rồi, thai nhi cũng không có vấn đề gì.
Có điều cô Tân phải chịu hoảng sợ quá độ, cơ thể vẫn có chút yếu ớt, vẫn phải quan sát kiểm tra thêm mấy ngày”
Hàn Lệ Thu gật đầu nói với Tân Hoài An: “Vậy thì mấy ngày nay cô cứ yên tâm nghỉ ngơi ở bệnh viện đi”
Tân Hoài An gật đầu, hiện giờ sức khỏe của cô chưa hồi phục, vì đứa bé, cô cũng không thể lập tức rời đi.
Chỉ là, cô có một nghi hoặc.
“Ở đây là Hải Lam sao?”
“Ừ, xem như là vùng ngoại thành đi” Hàn Thanh di chuyển tâm mắt, nghiêng đầu nói với nhân viên y tế: “Ở đây không có chuyện của mọi người nữa, đi làm việc đi”
Sau khi bảo những người khác đi, cô ta tò mò hỏi: “Cô Tân, cô gặp phải chuyện gì vậy? Sao lại xảy ra chuyện nguy hiểm như thế?”
Sắc mặt Tân Hoài An hơi cứng lại.
Hàn Lệ Thu khẽ cười: “Đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn thă cô cái gì, chỉ đơn giản là tò mò thôi, Dù sao thì khi cô Tân từ chối tôi khỏi tập đoàn Hàn Thị, tất cả đều bình thường yên ổn mà”
Tân Hoài An rũ mắt nói: “Chỉ là có chút việc ngoài ý muốn mà thôi”
“Là như vậy sao.”
hu khẽ lóe lên, chỉ trong nháy mắt lại khôi phục vẻ: “Vậy tôi không làm phiền cô nữa, hôm nay tôi có thể nói với bệnh viện, tôi đã dặn dò cả rồi. Hoặc là sau này cô Tân có gì cần giúp đỡ, cứ việc lên tiếng, không cần khách sá: Nói rồi, Hàn Lệ Thu để lại một tấm danh thiếp, sau đó đẩy xe lăn chậm rãi rời đi.
Tân Hoài An nhìn bóng lưng cô ta, sau đó lại nhìn tấm danh thiếp trên tay, khẽ nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Trợ lý nam đẩy xe lăn, đưa Hàn Lệ Thu rời khỏi bệnh viện.
“Cô hai, không phải cô muốn thu phục Tân Hoài An sao? Sao lại cứ như vậy mà rời đi?”
“Gấp cái gì? Kiểu người như Tân Hoài An, tôi hiểu tính cách cô ta, chuyện này phải từ từ. Càng để lộ mục đích trên mặt, biểu hiện cấp thiết thì chỉ càng khiến cô ta phản cảm”
Vẻ mặt Hàn Lệ Thu cười sâu xa, thấp giọng nói: “Huống hồ, lần này cũng không phải không có thu hoạch gì, ít nhất còn biết cô ta đang mang thai. Chỉ duy nhất điểm cũng khiến Tân Hoài An trở nên có ích với tôi rồi”
Trợ lý nghe vậy, sắc mắt khẽ thay đổi: “Cô chắc chắn đứa bé đó là của Chử Chấn Phong sao? Căn cứ vào điều tra mấy ngày nay, Chử Chấn Phong sớm đã biết tới sự tồn tại của đứa trẻ đó, nhưng lại không thừa nhận, lẽ nào…”
“Tôi chỉ tin vào kết quả xét nghiệm của khoa học” Hàn Lệ Thu tươi cười nói: “Anh nhắc nhở bệnh viện, nhất định phải giữ lại tiêu bản cho tôi, đợi tôi lấy được DNA của Chử Chấn Phong, sự thật tự khắc sẽ rõ ràng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.