Chương trước
Chương sau
“Em ước cái gì đó?” Trương Nhược Phi thuận miệng hỏi.
Ôn Nhã Ly nghĩ ngợi, nói: “Ừm… Tôi ước hết ba điều”
“Nguyện vọng thứ nhất là, hy vọng tôi và mọi người có thể vĩnh viễn ở bên nhau!”
“Nguyện vọng thứ hai là, hy vọng trong tương lai tôi cũng có thể trở thành một người tài giỏi, có thể che mưa chắn gió cho mọi người!”
“Nguyện vọng thứ ba là..” Ôn Nhã Ly lặng lẽ nhìn anh ta, nói: “Cái này có thể không nói ra không?”
Trương Nhược Phi giơ một ngón tay ra nói: “Không được, hai nguyện vọng trước đều nói, điều thứ ba đương nhiên cũng phải nói”
Khuôn mặt Ôn Nhã Ly lập tức nhăn lại, lo lắng nhìn anh ta: “Nhưng mà…
“Được rồi, anh cũng đừng làm khó cô ấy nữa” Tân Hoài An giải vây, nói với Ôn Nhã Ly: “Nguyện vọng của em chắc chắn sẽ thành hiện thực!”
“Vâng!” Ôn Nhã Ly gật đầu mạnh, ánh mắt lại không nhịn được dừng lại trên người Trương Nhược Phi, hơi sững sờ.
Tân Hoài An nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, không khỏi cười bất đắc dĩ.
Con bé ngốc này, cho dù không nói thì cô cũng có thể đoán được cô ấy ước điều gì.
Nhưng mà xem dáng vẻ không đồng ý của Trương Nhược Phi, anh ta thật sự không biết tâm ý của Ôn Nhã Ly sao?
Buổi tiệc trên du thuyền vẫn luôn diễn ra đến mười hai giờ.
Hôm nay Vương Thanh Hà rất vui vẻ nên đã uống hơi nhiều rượu, có thể nói cô ta là cố ý.
Như vậy thì cô ta mới có thể có lý do chính đáng bước vào phòng của cậu Chử và cùng anh trải qua một đêm tốt đẹp.
Nhưng mà khi cô ta ra vẻ đang trong cơn say đẩy cửa phòng của Chử Chấn Phong ra, bên trong lại không có một bóng người!
Cơn say của Vương Thanh Hà phút chốc bay đi hơn phân nửa!
Hôm nay là đêm đính hôn của bọn họ, anh không ngủ ở du thuyền mà đi đâu rồi?
Lúc này có tiếng bước chân vang lên từ sau lưng.
Nhìn thấy Chử Gia Mỹ đang bước lại, Vương Thanh Hà che giấu cảm xúc của mình.
“Thanh Hà, em mang chút đồ ngọt và rượu qua đây cho các người.
A, tại sao anh trai của em không có ở trong phòng vậy?” Chử Gia Mỹ bưng khay, nhìn thoáng qua căn phòng.
“Hôm nay chính là ngày đính hôn của hai người, đã nói là sẽ chúc mừng một ngày một đêm ở trên du thuyền mà anh ấy đã đi rồi, để mình chị lại chỗ này thật đúng là quá đáng” Chử Gia Mỹ nói.
Vương Thanh Hà mất tự nhiên cười cười: “Chấn Phong anh ấy…chắc là có chuyện gấp cần phải xử lý nên mới đi trước”
“Được thôi, chị cầm mấy thứ này ăn đi, vừa nãy trong bữa tiệc chị cũng chưa ăn thứ gì đàng hoàng.” Chử Gia Mỹ đưa khay đồ ăn trong tay cho Vương Thanh Hà rồi xoay người rời đi.
Vương Thanh Hà như có điều suy tư nhìn bóng dáng khuất xa của cô ta, nghi ngờ cau mày.
Mà bên phía Chử Gia Mỹ khi đi đến hành lang gấp khúc, cô ta nhìn quanh bốn phía xác định không có những người khác, lúc này mới lấy di động ra gọi cho một dãy số.
Cô ta nhỏ giọng nói: “Tôi đã đi xác nhận, anh ấy không có ở trong phòng. Chừng nào thì đưa đồ cho tôi?… Được, tôi chờ hai ngày nữa, Sau khi ngắt máy, sắc mặt cô ta lạnh băng cất di động vào, lặng lẽ rời đi.
Trên một chiếc xe Maybach đang chạy vững vàng, Chử Chấn Phong ngồi ở phía sau bị bao phủ bởi luồng áp suất thấp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.