Chương trước
Chương sau
Chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ này đang tồn tại là cô không do dự quyết định… không thể để đứa bé này lại được.
Nhưng Tân Hoài An lẻ loi một mình, khi trước còn có bà là người thân duy nhất của cô, người duy nhất đối tốt với cô. Giờ bà đã qua đời hai ngày rồi, trong bụng lại chợt nhiều ra một sinh mệnh bé nhỏ.
Đây cứ như… ý trời…
Tân Hoài An sinh ra cảm giác không đành lòng.
Cô cần cẩn thận ngẫm lại nên làm thế nào với đứa nhỏ trong bụng.
Tân Hoài An hít sâu một hơi, nắm kết quả đi ra ngoài, nhưng chưa tới cửa lại bất ngờ đụng phải người quen.
“Bác sĩ Lâm thật là Hoa Đà tái thế, may nhờ cậu nên cháu tôi mới có thể khỏi bệnh!”
“Dì Từ khách sáo quá, đều là trách nhiệm của người làm bác sĩ chúng tôi thôi.”
Tân Hoài An ngước lên nhìn, thấy Lâm Bình Nguyên mặc blouse trắng đang trò chuyện với một người phụ nữ trung niên.
Ngoài miệng Lâm Bình Nguyên rất khách sáo, hai tay lại vô cùng tự nhiên nhận lấy một chiếc cờ thi đua trong tay đối phương, trên cờ viết bốn chữ vàng óng: “Hoa Đà tái thế”
Bởi vì hai người này đứng trên hành lang cho nên rất thu hút ánh mắt của những người đi ngang qua.
“Anh ấy là bác sĩ Lâm à? Trông trẻ thật đấy!”
“Người nhà của bệnh nhân đã tặng cờ thi đua đến tận nơi chứng tỏ bác sĩ Lâm rất giỏi đúng không? Thật là tuổi trẻ tài cao!”
“Đúng rồi đấy, lần sau tôi đi khám phải chỉ định cậu ấy mới được!”
Lâm Bình Nguyên nghe xung quanh khen ngợi không dứt thì âm thầm đắc ý.
Chợt, anh ta cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng.
Anh ta vừa quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ đeo khẩu trang đứng cách đó không xa, trông rất quen mắt.
Khi nhận ra Tân Hoài An, anh ta chợt thay đổi sắc mặt, nhanh chân đi tới cạnh cô, che chắn tâm mắt đẳng sau, thấp giọng hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Bệnh viện này của nhà anh à?” Tân Hoài An trào phúng hỏi, liếc nhìn thẻ tên trước ngực anh ta, bên trên viết: “Chủ nhiệm khoa ngoại, Lâm Bình Nguyên.”
“Nhanh như vậy đã lên làm giám đốc rồi cơ à?”
Lâm Bình Nguyên kiêu ngạo hất căm nói: “Thế thì đã sao?”
Vừa nói, anh ta vừa liếc mắt nhìn Tân Hoài An, mỉa mai nói: “Nghe nói em đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Chử, còn suýt nữa phải ngồi tù. Nhìn em bây giờ thật đáng thương biết bao, ngay cả bộ mặt thật cũng không dám lộ ra ngoài, có khác gì một con chuột chạy qua đường không cơ chứ?”
“Có điều, dù sao tình cảm cũ vẫn còn đây, anh cũng không muốn thấy em đáng thương chật vật như vậy. Thế này đi, đêm nay em đến quán rượu cũ chờ anh, chúng ta tiếp tục chuyện tốt còn dang dở lần trước, rồi anh sẽ cho em một chỗ tốt hơn, thế nào?”
Những lời hạ lưu này, anh ta không dám nói quá mức trắng trợn nên đã hạ giọng xuống để chỉ hai người có thể nghe thấy.
Tân Hoài An nhìn dáng vẻ đắc ý tự cao của anh ta, trong lòng tràn đầy sự chán ghét.
Huồng hồ, chuyện lần trước ở quán rượu chẳng lẽ cô chưa dạy dỗ đủ, nên anh ta vẫn còn mặt mũi mà nhắc đến?
“Giám đốc Lâm thật là lợi hại, tiếp cận hạ gục được cháu gái Đường Ái Linh của viện trưởng xong, sự nghiệp liền cứ thế thăng hoa, một đường thẳng tiến, ngay cả những lời vô liêm sỉ như này mà cũng có thể nói ra”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.