Chương trước
Chương sau

Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô mở cửa ra, ở bên ngoài, Trương Nhược Phi mỉm cười với cô: “Tôi nhớ cô nói hôm nay muốn làm thủ tục ra nước ngoài phải không? Cô không có xe, tôi đưa cô đi”
Tân Hoài An suy nghĩ, cũng không từ chối anh ta: “Cảm ơn”
“Khách sáo với tôi làm gì” Trương Nhược Phi xua xua tay, ánh mắt nhìn xuống chiếc ví trong tay cô rồi nhẹ nhàng nói.
“Thêu đẹp quái”

“Hôm qua tôi về biệt thự thì lấy nó, bà tôi lúc sinh thời từng nói, cái này có liên quan tới thân thế của tôi”
“Thân thế?”
Tân Hoài An nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, cô hờ hững cười, không có ý muốn che giấu, cô nói: “Tôi là trẻ mồ côi, năm đó là bà tôi nhặt tôi về rồi nuôi nấng tôi nên người.”
“Thì ra lời đồn trước đây là thật à” Vẻ mặt của Trương Nhược Phi phức tạp nhìn cô.
“Chuyện gì?”
“Ừm… chính là thông tin lan truyền trên mạng lúc trước, mợ Chử là trẻ mồ côi. Mấy ngày nay chuyện cô giả mạo mợ Chử tràn lan khắp các trang mạng, tôi tưởng tin đồn trước đây đều là giả” Trương Nhược Phi thành thật nói.
Tân Hoài An mỉm cười: “Trừ việc tôi không phải mợ Chử, những chuyện khác cơ bản đều là sự thật”
Trương Nhược Phi ngây ra, một lát sau mới nói: “Thế này đi, nếu ví tiền này có liên quan đến thân thế của cô thì để tôi về hỏi mẹ tôi xem ra. Mẹ tôi cũng rất thích thêu thùa thêm vào thiết kế của mình nên quen rất nhiều nghệ nhân thêu, có lẽ bà ấy có thể nhìn ra cái gì cũng nên”
“Không cần đâu, tôi lại không nhất định phải tìm bằng được bố mẹ ruột, nhiều năm như thế đã quen một mình rồi. Tôi vốn cho rằng tín vật bà tôi nói là thư hoặc mẩu nhắn nào đó, giúp tôi biết bọn họ là ai cơ!”
Tân Hoài An lắc đầu, nhìn ví tiền nhỏ trong tay: “Từ thứ này không thể nhìn ra gì, nhưng cũng thấy được khi bọn họ vứt bỏ tôi cũng không có ý định nhận lại, tôi cần gì lãng phí công sức đi tìm bọn họ chứ”
Nói xong, Tân Hoài An bỏ ví tiền vào hộp gỗ, tùy ý để vào một ngăn tủ bên cạnh: “Đi thôi, đi làm giấy tờ xuất cảnh đi”
Trương Nhược Phi nhìn Tân Hoài An muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu đồng ý, nhưng trước khi đi lại không nhịn được thoáng nhìn chiếc hộp nhỏ kia.
Lên xe của Trương Nhược Phi, hai người cùng đi đến cơ quan chuyên xử lý thủ tục xuất nhập cảnh.
“Tân Hoài An à?”
Nhân viên công chứng đọc tên cô, đồng thời ngẩng lên nhìn cô một cái.
Tân Hoài An lạnh nhạt gật đầu, bộ dáng thản nhiên làm đối phương nghỉ ngờ bản thân nhận sai người.
Chờ Tân Hoài An làm xong chứng nhận rời đi, nhân viên công vụ kia mới lấy di động ra tìm kiếm.
“Mẹ chứ! Đúng là Tân Hoài An kia! Chính là thứ hàng giả mấy ngày này đồn long trời lở đất cả Hải Laml” Cô ta thốt lên.
Đồng nghiệp bên cạnh tò mò ghé sang: “Cái gì cái gì? Cái gì cơ?”
“Tân Hoài An ấy! Chính là cô ả giả danh mợ chủ nhà họ Chử kia!”
“Là cô ta à… cô ta đến làm hộ chiếu hả? Chẳng nhẽ là đắc tội nhà họ Chử nên muốn xuất ngoại đi trốn?”
“Ai biết được, nhưng tôi cũng rất khâm phục cô ta. Có gan lại có thủ đoạn, loại chuyện như vậy cũng dám làm! Đấy là nhà họ Chử đấy nhé!”
Làm xong giấy tờ, Tân Hoài An nhận được điện thoại của Chử Châu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.