Chương trước
Chương sau
Vệ Nam chút chút nữa là phun ra máu chó.
Đây là bác sĩ kiểu gì chứ? Trong đầu nghĩ lung ta lung tung sao mà nhiều như vậy?
Sớm biết nên gọi bác sĩ của Chử Thị đến, không nên tham ở gần, tìm một sĩ không đáng tin ở bệnh viện gần đây.
“Lời nói này ông dám nói lung tung? Cẩn thận…!”
Vệ Nam lời cảnh cáo còn chưa nói hết, Chử Chấn Phong từ trong phòng tắm bước ra.
Người đàn ông sắc mặt lạnh lùng một ánh nhìn u lạnh quét nhìn, có chút không vui “Ông làm sao vẫn còn ở đây?”
Bác sĩ ngượng ngùng nở nụ cười, trước khi rời đi còn không quên quảng cáo cho bệnh viện của mình “Cậu Chử, bệnh viện của chúng tôi rất tốt, bất cứ lúc nào hoan nghênh anh đến.”
“Câm miệng ông vào!” Vệ Nam mau chóng lườm ông ta một cái, đẩy ông ta đi ra ngoài, nặng nề đóng cửa phòng.
Quay đầu nhìn con mắt tìm tòi tra cứu của Chử Chấn Phong.
Vệ Nam khóe miệng giật giật mau chóng nói: “Ông ta con nói lung tung, cậu Chử yên tâm, tôi đã cảnh cáo ông ta rồi, cũng không dám nói ra nửa câu.”
Chử Chấn Phong nhíu mày lại, đúng là không có truy cứu, ngược lại nhìn về phía Tần Hoài An đang nằm trên giường.
“Cậu Chử, làm sao bây giờ?” Vệ Nam cũng theo ánh mắt của anh nhìn qua.
Anh lạnh lùng nói: “Trước tiên mang người về đã.”
Quán cà phê dướng tầng.
Vương Thanh Hà lại nhìn đồng hồ lần nữa, lâu như thế rồi, Lâm Bình Nguyên bên kia làm sao mà một chút động tĩnh cũng không có vậy.
Theo lý mà nói, tin tức chắc đều phải phát ra chứ. “Thanh Hà, không có chuyện gì thì em về công ty trước đây.” Chử Gia Mỹ đứng lên nói vậy. . ngôn tình hay
Vương Thanh Hà gật đầu, sau khi nhìn cô ta rời đi, cũng không thể ngồi yên được nữa, đi ra một bên ngoài, gọi điện thoại cho Lâm Bình Nguyên.
“Cái gì? Chạy mất rồi? Tôi nhìn cô ta uống hết cốc nước ngọt kia rồi mà, thuốc mạnh như thế, đây cũng không thể nào để cho người chạy mất được?”
Đầu điện thoại bên kia, Lâm Bình Nguyen hừ một tiếng “Có phải là người đàn ông xuất hiện thân phận không hề đơn giản, cứu cô ta rồi, cô ta làm sao sẽ chạy được chứ?”
“Người đàn ông thân phận không đơn giản, là ai?”
Lâm Bình Nguyên bĩu môi, “Không biết, có phóng viên đến, tôi nhanh chóng chạy về rồi.”
Nói đến đây, anh ta lại hỏi ngược lại Vương Thanh Hà “Những phóng viên là như thế nào vậy? Cũng là cô sắp xếp?”
Trong lòng Vương Thanh Hà căng thẳng, không do dự mà phụ nhận “Không phải đâu, tôi cũng không rõ, có lẽ là nhằm đến người đàn ông ó? Anh không phải nói thân phận của đối phương không bình thường sao.”
Lâm Bình Nguyên nửa tin nửa ngờ. Vương Thanh Hà sợ nói nhiều sẽ bại lộ, vội vàng cúp điện thoại.
Cô ta còn chưa đi đến ngoài cửa khách sạn bước chân dừng lại ngơ ngác nhìn cảnh cách đó không xa.
Chử Chấn Phong từ trong khách sạn đi ra, người ôm ở trong lòng kia không phải chính là Tần Hoài An sao?
Làm sao lại là Chử Chấn Phong cứu Tần Hoài An?
Nghĩ đến tác dụng của thuốc, Vương Thanh Hà sắc mặt càng thêm khó coi, lẽ nào bọn họ đã….
Cô không nhịn được đi tới.
“Cậu Chử, là cô Vương Thanh Hà.” Vệ Nam thoáng nhìn thấy cô ta, khẽ nói với Chử Chấn Phong.
Chử Chấn Phong đang ôm Tần Hoài An, môi mỏng khẽ mím lại, không chút biến sắc trước tiên đặt người vào trong xe sau đó mới quay người nhìn về phía Vương Thanh Hà.
“Chấn Phong, anh đây là đang làm cái gì vậy?”
Vương Thanh Hà hỏi, ánh mắt dò xét liên tục nhìn về trong xe.
Thấy thế Vệ Nam đại khái đoán được là cô ta đang hiểu lầm cái gì lập tức giải thích “Cô Thanh Hà, bên này xảy ra chút việc, là chú Hai gọi cậu Chử đến xử lý. Cô yên tâm, cậu Chử và cô ấy, không xảy ra chuyện gì cả.”
Nghe lời nói của Vệ Nam, sự lo lắng trong lòng của Vương Thanh Hà bớt đi một nửa, trên mặt cũng lại lộ ra nụ cười mim.
Chử Chấn Phong nhìn cô ta hỏi “Cô sao lại ở đây?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.