Chương trước
Chương sau
Y tá băng bó vết thương cho Tần Hoài An.
Chử Chân Phong đứng ở một bên, tâm trạng lúc này có thể nói là cực kỳ không tốt, sắc mặt lạnh đến mức có thể khiến người khác bị đông cứng.
Cùng với khí chất vốn đã mạnh mẽ của anh, vô hình chung tạo ra áp lực.
Đôi tay đang băng bó vết thương của cô y tá không khỏi run rẩy…
Thấy vậy, Tần Hoài An cảm thấy bất lực.
Cô cầm giữ tay đang cầm kim khâu của y tá lại: “Thôi để tôi làm.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của y tá, Tần Hoài An cầm lấy kim, một tay khâu vết thương lại.
Ngay cả Chử Chân Phong cũng không khỏi nhướng mày, người phụ nữ này…
Năm ngón tay của cô linh hoạt cử động, ngoại trừ nghiêm túc, trên mặt không có thêm biểu cảm nào khác, giống như không phải đang khâu cánh tay của chính mình.
Mũi khâu chấn thương bình thường cách nhau 0,8-1cm, trong khi chỉ khâu thẩm mỹ yêu cầu không quá 2mm.
Tần Hoài An khâu mười lăm mũi trên vết thương dài năm phân.
Cô y tá kêu lên: “Chuyên nghiệp quá! Cô là bác sĩ à?”
Tần Hoài An bình tĩnh nói: “Tôi học y.”
Ánh mắt Chử Chân Phong rơi vào vết thương vừa khâu của cô, chân mày khẽ cau lại, cách khâu này khá quen thuộc.
Đôi mắt anh trầm xuống, quay người bước ra ngoài.
Trên hành lang, Vệ Nam từ xa đi tới, cầm điện thoại di động nói: “Cậu Chử, sau khi Chu Vân Nguyệt lấy được tiền, Chung Nhật Tâm thật sự đã xuất hiện.”
Ánh mắt Chử Chân Phong tối sầm lại, lạnh giọng nói: “Phái người theo dõi bọn họ, hai tên đó không phải đèn đã cạn dầu.”
“Đã hiểu.” Vệ Nam gật gật đầu, không khỏi thở dài: “Chu Vân Nguyệt và Chung Nhật Tâm lúc đầu đã bày mưu tính kế xong hết rồi, muốn tính kế Tần Hoài An, nghĩ như vậy, cô ấy có vẻ rất đáng thương.”
Chu Lâm Thần liếc xéo anh ta, làm ra vẻ cảnh cáo.
Vệ Nam không còn cách nào khác, đành phải nở nụ cười: “Cậu Chử, tôi chưa nói gì hết.”
Chử Chân Phong hừ một tiếng.
Có một cặp bố mẹ nuôi như vậy, cũng dễ hiểu vì sao người phụ nữ đó lại tham tiền bạc.
Về phần cô có đáng thương hay không, không nằm trong phạm vi quan tâm của anh.
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Tần Hoài An đã đi ra sau khi xử lý vết thương.
Cô nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người thì hơi kinh ngạc: “Tìm được Chung Nhật Tâm rồi sao?”
Chử Chân Phong nhìn cô đầy ẩn ý nói: “Ông ta đã về nhà rồi.”
Nghe vậy, trên mặt Tần Hoài An không hề có chút cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt nhếch khóe môi.
Lại là Chu Vân Nguyệt và Chung Nhật Tâm hợp lực diễn trò cho cô xem, đây không phải là lần đầu tiên họ làm ra trò lừa như vậy.
Chử Chân Phong thu hết mọi biểu cảm của cô vào mắt, còn nghĩ cô sẽ kích động và tức giận, nhưng cô lại không như vậy.
Vẻ mặt của cô rất bình thản, cô đơn, có một kiểu từng trải không phù hợp với tuổi tác.
Chử Chân Phong đột nhiên cảm thấy nơi nào đó trong lòng cảm thấy buồn chán.
Trở lại biệt thự.
Anh không nói một lời nào đã đi vào trong.
Vì bị thương ở tay nên Tần Hoài An di chuyển rất chậm, cô xuống xe.
Thuốc tê lúc này đã gần hết tác dụng, vết thương bắt đầu đau.
Cô tò mò, mở miệng hỏi: “Trợ lý Vệ, người phụ nữ ở bãi đậu xe, có thù oán gì với cậu Chử sao?”
“Cái này…”
Vệ Nam do dự vì đó là chuyện riêng của Chử Chân Phong.
Nhưng vừa rồi anh ta cũng khá đồng tình với Tần Hoài An, thật sự hy vọng cô có thể thành thật an phận tí, không động tới cậu Chử nữa.
Có lẽ để cô biết chỗ đáng sợ của cậu Chử cũng không phải là chuyện xấu.
Tần Hoài An trở về biệt thự, nghĩ đến lời Vệ Nam vừa nói, trong lòng vẫn cảm thấy ớn lạnh.
Sử dụng phương pháp tàn nhẫn như vậy để đối phó với một người phụ nữ hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết của cô về Chử Chân Phong.
Chính là một con quỷ.
Nếu xúc phạm anh… thì không phải chỉ có đường chết thôi sao?
Trong lòng không yên, Tần Hoài An trở về phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.