Sau cuộc phẫu thuật kéo dài cả đêm, đến sáng hôm sau ca phẫu thuật mới kết thúc. Chiếc đèn đỏ trên phòng mổ tắt đi, vị bác sĩ trung niên là bác sĩ phụ trách trực tiếp ca mổ này bước ra đầu tiên. Nhìn hành lang vắng vẻ, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi mệt mỏi chờ đợi. Ông ta biết đây là người thân của nữ bệnh nhân kia, ông đi tới, đặt nhẹ bàn tay lên vai Ân Vương Hoàng.
"Cậu là người nhà của nữ bệnh nhân trong kia?"
Ân Vương Hoàng mệt mỏi ngẩng đầu dậy, nhìn vị bác sĩ rồi gật đầu. Anh nhìn tiếp sang chấm đèn đỏ trên cửa phòng mổ đã tắt, vậy là ca phẫu thuật xong rồi. Ân Vương Hoàng nhanh chóng đứng dậy, lo lắng hỏi thăm tình hình của Khả Di.
"Bác sĩ, vợ tôi, cô ấy sao rồi?"
"Anh theo tôi vào đây."
Vị bác sĩ nói rồi bước đi dẫn đường cho Ân Vương Hoàng đi theo ông. Đến một căn phòng cuối dãy hành lang, ông mở cửa bước vào. Ngồi lên chiếc ghế sofa trong phòng, vị bác sĩ nói.
"Cậu ngồi xuống đi, tôi có việc cần trao đổi."
Sao? Trao đổi mà phải vào phòng riêng thế này chẳng lẽ tình hình của Khả Di rất nguy cấp, họ mời anh vào đây là để khéo léo thông báo để anh chuẩn bị tinh thần? Không, Ân Vương Hoàng dặn bản thân không được nghĩ bậy, họ chưa nói gì tại sao anh lại có suy nghĩ tiêu cực ấy chứ? Khả Di sẽ không sao, nhất định là vậy.
"Cô gái bên trong là vợ cậu?"
"Phải, cô ấy là vợ tôi."
"Tôi có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-yeu-cua-tong-giam-doc-an/1504654/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.