"Alo Khả Di, là anh đây."
Khả Di vừa mới làm vệ sinh xong, đang ngồi trên bàn điểm chuẩn bị thoa kem dưỡng da để đi ngủ thì điện thoại trên bàn reo lên. Khả Di đưa tay bắt lấy điện thoại nhấn phím nghe. Phúc Nguyên từ đầu dây bên kia như chờ đợi chỉ cần có dấu hiệu nghe máy là anh sẽ nói ngay lập tức.
"Em nghe.", Khả Di trả lời.
"Em có nhớ mai là ngày gì không?", Phúc Nguyên hỏi câu hỏi kì lạ.
Khả Di nghe xong liền ngạc nhiên, Phúc Nguyên đang muốn nhắc đến ngày gì thế? Khả Di đưa tay kéo chiếc lịch bàn lại, đưa mắt nhìn ngày mai trên đó. Ngày mai cô không đánh dấu là ngày gì đặc biệt, hay Phúc Nguyên đang thử mình? Không, mình biết tính anh ấy, nếu như không có gì anh ấy sẽ không hỏi. Động não nào Khả Di, mai là ngày gì chứ? Ngày 16, ngày 16...
"Chẳng lẽ em quên sao?", giọng Phúc Nguyên buồn hơn hẳn so với lúc mới nghe máy, có lẽ anh đang rất thất vọng.
"Ưm...à em nhớ rồi hehe.", Khả Di cười như đứa trẻ. Dạo này nhiều việc quá nên trí nhớ cô không tốt nhưng rốt cuộc cô vẫn nhớ ra điều đặc biệt của ngày mai.
"Nói thử xem nào?", Phúc Nguyên lại chuyển sang mong chờ.
"Sinh nhật anh, đúng chứ?"
"Đúng, tha cho em đó.", Phúc Nguyên phì cười. Cũng may Khả Di à, ít ra trong lòng em còn có anh.
"À anh muốn gì, em sẽ tặng anh, cũng là món quà em báo đáp anh đã chăm sóc cho mẹ con em suốt thời gian qua. Anh đừng ngại tốn tiền, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-yeu-cua-tong-giam-doc-an/1504637/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.