Khả Di đứng hình trong vài giây, đôi mắt lỡ đãng nhìn xung quanh. Bất chợt đôi mắt đẹp của cô dừng lại trên một chiếc ô tô màu đen đối diện đang dừng đèn đỏ. Trong lòng cô có chút xao động, một cảm giác lạnh lẽo bao quanh cô, hình như có ai đang nhìn cô. Ánh mắt đó chắc sắc lạnh lắm mới có thể làm cô lạnh toát người và sợ hãi như vậy.
"Phúc Nguyên."
Khả Di nhẹ nhàng mở lời, đồng thời tay cũng gỡ hai cánh tay rắn chắc của Phúc Nguyên đang ôm lấy cô.
"Em xin lỗi.", câu xin lỗi chính là câu mà cô thật sự muốn nói ngay lúc này.
"Không thể sao?", Phúc Nguyên với ánh mắt đau khổ và tuyệt vọng nhìn Khả Di. Cô thật sự thay đổi rồi, cô không còn là Khả Di ngày trước mà anh hết mực yêu thương nữa rồi. Cô chọn từ bỏ anh, người bên cạnh cô suốt mấy năm trời để đến với một người đàn ông xa lạ. Tâm trạng của Phúc Nguyên bây giờ không còn từ nào để có thể diễn tả.
"Anh say rồi, để em đưa anh về."
"Anh có thể tự về được."
Phúc Nguyên bất lực buông câu nói cuối cùng rồi rời đi. Anh sợ, nếu anh còn đứng trước mặt cô thêm giây phút nào nữa, anh sẽ không kiềm chế nỗi mà tiến đến ôm cô, hôn lấy đôi môi đỏ của cô. Anh biết chứ, biết cô đã không còn muốn có mối quan hệ nào với anh nữa, nếu anh hành động không suy nghĩ sẽ làm cô khó xử và khó chịu. Anh thà một mình đau khổ mà vẫn còn được làm bạn bè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-yeu-cua-tong-giam-doc-an/1504616/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.