Ngày hôm sau...
Tú Di sáng sớm đã ra khỏi nhà, sau khi ghé qua một tiệm thuốc mua thuốc dị ứng cho Khả Di thì vừa cười rõ tươi vừa đi đến nhà của cô em gái. Cô ta nghĩ với số lượng mực trong món chả hải sản hôm qua thì Khả Di khó lòng mà đi Bali được. Nhưng dù sao tối qua cũng lỡ nhận lỗi về phần mình rồi thôi thì phóng lao phải theo lao, ghé qua mua cho nó một tuýp thuốc cũng coi như diễn tròn vai chị gái hối lỗi. Không sao, bị đứa em giận cũng không thành vấn đề, miễn kế hoạch được thực hiện, ngăn chặn được bọn họ mới là mục tiêu cuối cùng của Tú Di.
Keng....keng....
Tiếng chuông cửa vang lên. Dì Lan bước từ trong nhà ra. "Lại là cô ta, sao cô ta đến đây hoài thế?", dì Lan nghĩ thầm. Nhưng dù sao cô ta cũng là em gái của cô chủ, nên vui vẻ với cô ta thì cũng tốt cho bản thân mình.
"Cô Khả Di.", dì Lan vừa mở cửa vừa niềm nở.
"Chào dì, cháu đến thăm chị ạ.", Tú Di thầm cười hả hê.
"À vậy cô phải tốn công rồi, cô Tú Di không có ở nhà."
"Không ở nhà? Vậy chị cháu đi đâu rồi ạ?"
"Cô chủ với cậu chủ đã khởi hành đi Bali được nửa tiếng rồi."
"Cái gì cơ? Đi Bali á? Không thể nào, nó à không chị cháu đang bị dị ứng sau có thể đi được chứ?", Tú Di hốt hoảng. Cái gì? Đi Bali á? Rõ ràng nó bị dị ứng nổi đầy ra thế kia làm sao mà xuất cảnh được chứ?
"Đúng thật là cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-yeu-cua-tong-giam-doc-an/1504608/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.