Phía trong đại sảnh đều là các vị tổng tài, tiểu thư hay phu nhân của những tổng tài các công ty lớn. Còn cô? Cô lấy tư cách gì để đứng chung 1 gian phòng với họ? Là đại tiểu thư của Giang thị hay là "con nợ" của tổng tài KC?
Ở đây, cô không thấy gì ngoài sự giả dối. Ai cũng cười thật tươi, những cái bắt tay và những cái ôm thân mật trao nhau trông thật tự nhiên. Nhưng cô cũng biết, và dĩ nhiên là mỗi người bọn họ cũng đều biết, đã bước vào thương trường, nó còn khốc liệt hơn cả chiến trường, tất cả đều phải mang trên người 1 cái mặt nạ mới có thể tồn tại. Nhận thấy cô không thuộc về nơi này, cô chỉ biết ra ngoài 1 mình ngắm cảnh
Gió đêm lùa vào khiến cô cảm thấy lạnh, nhưng cô quen rồi. Có cái lạnh nào hơn cái lạnh trong tâm hồn cô? Đang mãi suy tư bỗng có ai đó khoác áo lên người cô-là anh!
-Sao lại ra đây?-anh vu vơ hỏi
-Chỉ là... mà thôi, thầy vào trong đi! Em muốn ở 1 mình-cô tìm cách xua đuổi anh
-Nếu có tâm sự, tốt nhất là nên nói ra
Anh nói rồi đưa ly rượu vang trong suốt về phía cô
-Em không biết uống rượu
-Haizz, cũng không phải là không có cách bắt em uống
Anh nói xong thì nhấp 1 ngụm. Tư thái tiêu sái vô cùng khiến cô không thể rời mắt. Bất ngờ, anh kề sát bờ môi lãnh lẽo lên chiếc môi cánh hoa nóng bỏng của cô, từng giọt, từng giọt rượu chảy vào miệng cô, có chút đắng và...ngọt?
Anh buông bờ môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ho-cua-tong-tai/1847211/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.