Chiều hôm đó, khi mọi người dự tiệc đi ra, mới hoảng kinh nhận thấy lối đi hai bên đã bị biến đổi. Các hàng cây lúc trước nhìn rất bình thường thì bây giờ đã biến thành một rừng cây dầy đặc. Nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện ra một người nào ở bên Đào Hoa Cung nữa cả. Những kẻ phát giác ra chuyện lạ đầu tiên chính là bọn thực khách lang bạt kỳ hồ nọ. Bọn chúng vốn được sắp cho những bàn đặt ở ngoài cùng, lại là nhóm bát nháo không có thủ lĩnh. Vì vậy ai ăn xong thích thì đi, không thích thì ngồi lại đánh chén tiếp. Chính những tên đi ra đầu tiên mới phát giác ra tình huống kỳ dị mà chạy vào trong này kêu réo. Đến lúc toàn bộ cục trường náo loạn cả lên thì những hàng cây bên trong chỗ để mấy bàn ăn cũng đồng loạt biến chuyển, lộ ra một kỳ trận to lớn kinh người được người ta bố trí sắp đặt cực kỳ khéo léo. Thích Hàn Tùng lo lắng vội ra lệnh cho mọi người không được loạn động. Nhưng lúc này lão đã nói quá muộn. Đám người xung quanh vì chuyện kinh nghi trước mắt đã đồng loạt đổ ra phía ngoài, thế nhưng hiện tại nơi đâu cũng là kỳ trận cả. Vì thế bọn người này đi ra mà không thoát ra được nên càng lúc càng kêu réo to hơn. Vân Linh lúc này đã nhảy lên một thân cây cao ngồi im bất động ở đấy. Chàng biết lúc này kỳ trận đang được bọn người Đào Hoa Cung chuyển vận. Do đó việc quan sát kỳ trận bây giờ không còn lúc nào là tốt hơn nữa. Nhưng khổ nỗi giờ này mọi người bên dưới sợ hãi đi tới đi lui loạn động cả lên. Vì thế rất khó nhìn được kỳ trận kia thực chất là như thế nào. Trong lúc mọi người còn đang hoang man, thì bỗng nhiên có tiếng cười đắc ý và tiếng nói âm trầm của Thanh Diện Khách vọng lại. Theo lời lão thì Đào Hoa Cung lần này muốn thống nhất giang hồ, vì vậy cần có nhân lực để hành động. Nếu ai muốn sống thì bỏ vũ khí và giơ tay lên đồng ý gia nhập bổn môn, khi đó sẽ có người của Đào Hoa Cung tới đưa đi. Còn như ai đó chống đối, thì nội trong ba ngày tới, Đào Hoa Cung sẽ lên kế hoạch tận diệt. Lúc đó muốn đầu hàng cũng không được nữa. Vân Linh cười gằn, liền nhân cơ hội Thanh Diện Khách đang nói, nhanh chóng vận dụng thần công dò xét xem lão đang ở đâu. Tuy là hiện thời, Thanh Diện Khách đang dùng thần công lợi hại, làm âm thanh tản ra khắp nơi, cố tình khiến cho người nghe không sao nhận được phương vị của lão. Nhưng lão lại không biết môn Vô hình thần công của Vân Linh rất lợi hại. Chỉ cần lão lên tiếng, là có thể nhờ vào đó truy xét ra chỗ ẩn nấp của lão ngay. Vân Linh sau khi nhận ra nơi ẩn nấp của Thanh Diện Khách, liền nhắm chỗ mấy người Độc Hồng môn đang đứng mà tiến tới. Lúc này chàng hiểu rõ, đám người của Bạch Ngọc Tiên là yếu thế hơn so với bọn người Hồng Ma Viện, vì vậy mới quyết định giúp đỡ mấy người này ra khỏi trận trước. Bạch Ngọc Tiên và mọi người đang lo lắng thì thấy Vân Linh thình lình xuất hiện thì hết sức vui mừng. Vân Linh vừa gặp mọi người liền ra lệnh cho cả bọn đi theo chàng. Bạch Ngọc Tiên đi đầu tiên, sau đến là Vu Cung, Trình Khôi, Sa La Na và cuối cùng là lão già Âm Phong Huyết Độc. Đoàn người đi một hồi thì lọt vào một vườn cây thơm ngát. Vân Linh lần trước đột nhập vào Toà nhà kỳ dị đã từng đi qua vườn cây này nên rất yên tâm biết rằng mình đã ra khỏi trận. Chàng nhớ tới lời lão Thanh Diện Khách nói lúc trước, thì phải 3 ngày nữa bọn chúng mới giỡ thủ đoạn ra hại người. Như vậy việc đầu tiên cần thám thính xem bọn chúng định làm gì những người đang bị giam trong trận đây. Chàng nghĩ vậy liền bảo Bạch Ngọc Tiên đã mọi người đi khỏi nơi đây trước, còn bản thân thì cùng với Âm Phong Huyết Độc nhắm hướng toà nhà kỳ dị lúc trước mà tiến đến. Âm Phong Huyết Độc từ đầu đến giờ không nói tiếng nào. Lão thân pháp nhanh nhẹn cứ dõi theo bước chân Vân Linh mà lao theo. Trong cảnh trời hoàng hôn, thân pháp của hai người biến ảo nhanh như ma mị. … Bạn đang đọc truyện Vô hình thần công tại nguồn: http://truyentv.net/vo-hinh-than-cong/ Vân Linh dẫn Âm Phong Huyết Độc đến nơi lần trước chàng đã đột nhập. Tuy nhiên khác với lần nọ, hiện giờ xung quanh tòa lầu được canh gác hết sức nghiêm mật. Thế nhưng, bằng vào võ công của hai người thì bọn thiếu nữ canh gác bên ngoài làm thế nào mà phát hiện ra bọn họ. Vân Linh hít sâu một hơi chân khí, thân hình đột ngột bay bổng lên không, nhằm vào chỗ mé ngoài chìa ra của ban công tòa nhà mà bám lấy. Thế rồi chàng thoăn thoắt nhảy vào phía trong lầu.
Chàng vào lầu rồi đợi mãi mà vẫn không thấy Âm Phong Huyết Độc đâu thì lấy làm ngạc nhiên, liền bước trở ra đưa mắt nhìn xuống. Bấy giờ chàng mới thấy lão già Âm Phong Huyết Độc dùng đủ cách mà không sao nhảy lên tới được mép lan can lầu. Chàng thấy vậy mới phì cười trong lòng, thầm hiểu mình đã quên không đánh giá khinh công của Âm Phong Huyết Độc không thể bằng mình. Còn về phần Âm Phong Huyết Độc thì sau vụ này mới thấy rằng võ công của mình học luyện bấy lâu nay còn lâu mới có thể so sánh với vị công tử trẻ tuổi và tài ba này. Trong lòng lão đâm ra hâm mộ Vân Linh vô cùng. Nếu quả thật chàng muốn nhận lão làm đệ tử thì lão sẽ sẵn sàng bất chấp thân phận lớn nhỏ mà đồng ý ngay. Hiện giờ Vân Linh thấy Âm Phong Huyết Độc không lên nổi trên này liền phóng ra một luồng chưởng phong, tạo nên một cơn gió cuốn đẩy thân hình Âm Phong Huyết Độc lên cao. Trong khi đó, Âm Phong Huyết Độc cũng biết là Vân Linh giúp đỡ cho mình, lão im hơi, lặng tiếng, ngay khi đà phóng lên đã hết liền vận dụng chút hơi thở còn trong người, nhẹ nhàng nương vào cơn gió cuốn bay lên cao thêm, bám lấy mép lan can lầu rồi trèo lên. Lên đến nơi lão mới thở ra một hơi dài, tán thưởng: – Công tử quả là khinh công cao tuyệt. Lão nô thật không bằng. Vân Linh xua tay ra dấu không nên nói chuyện, rồi quay người dẫn Âm Phong Huyết Độc đi đến chỗ mấy phòng lúc trước chàng đã nhìn thấy Tiêu Dao Dao. Hai người chưa đến gần thì chợt thấy một thân ảnh bị đánh bật ra rơi ngay ra phía ngoài cửa. Vân Linh và Âm Phong Huyết Độc không ai bảo ai liền vội vàng ẩn người vào sau vách tường. Lúc bấy giờ, từ trong phòng Tiêu Dao Dao một bóng người lăng không bay ra. Người này đáp xuống gần cạnh thân ảnh bị đẩy ra lúc nẩy giận dữ nói: – Tên nghiệt xúc này. Ngươi chẳng lẽ không nghe cấm lệnh của bản nhân sao? Từ phía sau lưng người này, lại có một thân ảnh mặc y phục xanh yểu điệu bước ra, chỉ tay nói: – Thanh Lam tú sĩ, các hạ võ công không tệ, nhân phẩm cũng thuộc hàng thượng thừa. Nay các hạ đã được Cung chủ quan tâm, lại cho giữ chức Đường chủ ngoại cung đường, tại sao bây giờ lại còn định gây chuyện nữa. Thanh Lam tú sĩ chính là thân ảnh bị đánh văng ra lúc nãy. Hiện giờ y lồm cồm ngồi dậy, đưa tay quệt lấy một bên mép chảy máu miệng nói: – Tiêu cô nương là người tại hạ yêu thương. Tại sao các người lại khiến cho nàng ấy thần tình mê loạn, cơ thể liên tục tiết ra chân âm. Chẳng lẽ các người định giết nàng mới vừa lòng sao? Tại hạ không biết thì thôi, mà đã biết được việc này thì nhất quyết không thể để yên cho các người làm hại nàng ấy. Bát bộ thần xà Cửu Thiên Cương nghe vậy liền trừng mắt nhìn Thanh Lam tú sĩ quát: – Các hạ thật không ra gì. Tại sao lại có thể nghi ngờ bổn cung chủ như thế. Bổn cung chủ đã nói, nhất định sẽ đào luyện cô nương ấy thành người của bổn cung. Vậy mà các hạ lại không tin, còn làm loạn cả nơi này nên. Có mau đi ra ngoài kia không ? Thanh Lam tú sĩ nghe được mấy lời quát tháo của Bát bộ thần xà Cửu Thiên Cương nhưng vẫn kiên quyết không đi. Diệp Thanh Thanh sợ y ở lâu tại đó thì bị mang hại, liền khẽ khàng bước lại nói: – Công tử hãy yên lòng. Từ trước đến nay sư phụ nói điều gì đều có căn cứ. Người đã bảo cô nương họ Tiêu không sao thì chắc chắn là đúng. Vậy thì công tử nên xuống dưới kia đốc thúc thuộc hạ vây bắt quần hùng để còn lập công, sau này nếu khi Tiêu cô nương tỉnh lại, bảo đảm Diệp Thanh Thanh ta sẽ để cho công tử được thỏa mãn cùng cô nương ấy.
Thanh Lam tú sĩ nghe Diệp Thanh Thanh nói thế liền nén đau loạng choạng đi ra. Bát bộ thần xà Cửu Thiên Cương giận dữ nhìn theo nói: – Thật rõ là một tên mặt trắng ngu ngốc. Nếu chẳng phải lão phu đang cần người, thì nội chuyện đêm nay cũng đủ để lão phu lấy mạng ngươi rồi. Lại còn trông mong hưởng được tuyệt đại mỹ nhân ư ? Diệp Thanh Thanh cười nhẹ nói: – Chuyện gì mà sư phụ lại bực tức đến mức đó. Chẳng qua chỉ là tên Thanh Lam tú sĩ có hơi táy máy trên người Tiêu mỹ nhân kia một chút. Có gì mất mát đâu mà sư phụ lại nổi ghen lên. Bát bộ thần xà Cửu Thiên Cương nghe vậy cười gằn một tiếng âm trầm nói: – Thanh nhi không biết được. Loại Mê hồn ảo ảnh đại pháp này kỵ nhất là việc khích thích nhục thể. Nếu hiện giờ cô nương kia đang trong tình cảnh ái ân trong mê cảnh, mà lại bị kích thích dục tình trên thân thể thực sự, thì cô ta sẽ tỉnh lại được. Khi đó, việc mê hồn đại pháp tác dụng trên tâm thần cô ta, sẽ hoàn toàn bị phá vỡ. Như vậy thử hỏi, sư phụ còn khống chế tâm thần cô ta thế nào được. Diệp Thanh Thanh ngạc nhiên ngẫn người nhìn sư phụ một chút rồi mới khẽ nói: – Vậy ra lúc nãy sư phụ sợ tên Thanh Lam tú sĩ khi làm Tiêu cô nương tỉnh dậy ư ? Bát bộ thần xà Cửu Thiên Sơn cười khan: – Qủa là sư phụ có chút lo lắng. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì việc làm đó cũng không phải dễ. Bằng vào võ công và định lực của hắn ta, thì không cách nào có thể gọi cô nương kia tỉnh dậy được. Diệp Thanh Thanh nghe sư phụ nói thế thì đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nàng lại hỏi dò sư phụ lần nữa, nhưng lúc này Bát bộ thần xà Cửu Thiên Sơn đã không còn hứng thú nữa, mà kéo tay Diệp Thanh Thanh đi cùng mình về đi về cửa phía tây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]