Vân Linh mỉm cười đưa tay lay nhẹ vai Bạch Ngọc Tiên làm nàng ta giật mình tỉnh dậy.
Bạch Ngọc Tiên thấy Vân Linh về tới thì xà ngay vào lòng chàng mà trách khẽ:
– Huynh đi đâu mà không báo với muội. Làm muội lo quá không dám đi ngủ. Có việc gì mà huynh phải đi thế ?
Vân Linh cười nhẹ ôm lấy thân hình thon dài của Bạch Ngọc Tiên vào lòng miệng nói:
– Muội đúng là quá đa tâm. Có việc gì mà không chịu để ý sức khỏe. Lại ngồi thức ở đây đợi huynh bao giờ.
Chàng ngoài miệng thì nói vậy nhưng thấy mỹ nhân trong lòng quan tâm cho mình như vậy cũng thấy khoan khoái lạ. Lúc này trời đã quá khuya, lại có mỹ nhân thơm tho gần cạnh, vậy là chàng không khách khí gì nữa liền bế bỗng nàng nọ đi về giường.
Bạch Ngọc Tiên thấy tình quân động tình thì không khỏi đỏ mặt xấu hỗ. Nàng để mặc cho Vân Linh bế vào giường, trong khi trái tim non trẻ không khỏi đập loạn nhịp.
Hai người ở trong phòng thỏa mãn cùng nhau. Say mê thưởng thức hương vị yêu đương rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Rạng sáng hôm sau Bạch Ngọc Tiên tỉnh dậy không khỏi ngạc nhiên vì ở bên cạnh nàng không phải là Vân Linh mà là một gã trai lạ hoắc xấu xí.
Nàng kinh hãi vừa định la lên thì gã trai xấu xí vội lên tiếng:
– Tiên nhi ! Là huynh đây mà. Muội không phải sợ hãi.
Bạch Ngọc Tiên kinh ngạc há hốc mồm. Nàng nhận ra giọng nói vừa rồi là giọng của Vân Linh. Nhưng tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-hinh-than-cong/1181602/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.