Vân Linh đang hứng thú biến hóa chiêu thức tấn công dồn đại ca Âu Dương Lăng lùi lại liên tiếp thì bất ngờ Bạch Ngọc Tiên ở bên ngoài kêu lớn:
– Đừng đánh nữa. Không được làm hại Lăng huynh.
Vân Linh đang đánh hăng, nghe được điều đó thì không khỏi kinh ngạc nhảy lùi lại, nhìn về phía Bạch Ngọc Tiên.
Bấy giờ chàng mới thấy Bạch Ngọc Tiên hai má đầm đìa lệ. Đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe vì nước mắt. Nàng chạy ra giữa trận đấu nức nở nói:
– Muội xin hai huynh. Hai người đừng đánh nhau nữa.
Hoang Sơn Khách Âu Dương Lăng khuôn mặt đại biến, lắp bắp mãi mới nói được mấy tiếng:
– Nàng … nàng ….
Vân Linh ngơ ngẫn nhìn cảnh tượng kỳ cục. Đôi mắt chàng hết nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Bạch Ngọc Tiên, lại nhìn sang khuôn mặt nhăn nhúm vì đau khổ của đại ca Âu Dương Lăng. Thế rồi đột nhiên trong đầu chàng chợt nghĩ ra một chuyện. Chàng nhớ lại lúc trước đại ca Âu Dương Lăng từng kêu tên một người con gái khi người vừa rời khỏi căn nhà hoang nơi sườn núi. Vân Linh kinh hãi khi mường tượng nhớ ra tên người con gái đó hình như tên là Bạch Ngọc Tiên Cơ ….
Thế rồi toàn thân chàng đột ngột sụp xuống. Khuôn mặt đại biến, quỳ trước mặt Hoang Sơn Khách Âu Dương Lăng mà kêu lên:
– Đại ca. Tiểu đệ biết sai rồi. Người con gái kia lẽ ra phải thuộc về đại ca mà tiểu đệ lại cướp mất. Tiểu đệ xin quỳ xuống đây cho đại ca trị tội.
Hoang Sơn Khách Âu Dương Lăng hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-hinh-than-cong/1181600/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.