Nói về Vân Linh ngay khi phát giác Thạch bàn bị sụp đổ và bản thân đang bị rơi xuống nước thì vội vận dụng hết sức lực nhoài người ra chụp lấy thân hình của Thánh Cô ôm lấy vào mình. Lúc này mấy con quái vật bị dòng nước xô đẩy trôi dạt về phía hai người. Con quái vật ở trong tình huống khó khăn vẫn cố gắng dùmg hàm răng nhọn hoắc tợp lấy hai người. Vân Linh trong tình huống khẩn cấp không còn cách nào tránh né liền cử một tay đánh mạnh ra. Hàm con quái thú bị đẩy bật ra thì cũng là lúc cả người Vân Linh lẫn Thánh Cô bị cuốn vào trong vòng xoáy. Cả con quái thú lẫn hai người đều bị sức nước cực mạnh cuốn lấy xoáy vào trung tâm dòng nước. Vân Linh dùng là nội công thâm hậu như lúc này chàng đang ôm lấy một người ở trong lòng thì cũng vô phương vùng vẫy. Vân Linh cố gắng dùng mọi sức lực có thể duy trì cường lực chống lại dòng nước kia để bơi vào bờ. Thế nhưng mọi chuyện đều vô vọng. Cả thân hình chàng và Thánh Cô trong một thoáng liền bị kéo mạnh xuống nước. Bên trên từng tảng tường đá ào ào đổ sập xuống dưới. Dòng nước cuốn mạnh liền tức thời lôi tuột những tảng đá kia đi sâu xuống nước. Vân Linh trong lúc lâm nguy vội vàng tận dụng một điểm hơi thở cuối cùng vận khởi Vô hình thần công lên bảo vệ bản thân và nữ nhân trong lòng. Hai người do đó không đến nổi bị sức ép của nước làm cho bất tỉnh. Cả hai chìm nhanh xuống nước rồi cứ thế bị cuốn theo một đường nước ngầm chảy dài như vô tận. Xung quanh hai người liên tiếp va chạm với những tảng đá lớn hay thân hình những con quái thú bị nước cuốn đi. Sức va chạm mỗi lần càng ngày càng mạnh làm cho toàn thân Vân Linh tê rần, sức lực ngày càng kiệt quệ. Trong giờ phút chót. Chàng cảm thấy nội lực bản thân không đủ duy trì bảo vệ cho cả hai, thế là chàng dồn chút ít thần công đó đẩy ra bảo vệ cho Thánh Cô, còn bản thân thì để mặc cho sự va chạm của mọi vật đang trôi theo dòng nước bên ngoài đập vào. Thời gian trôi qua, không biết là đã bao lâu. Vân Linh đột nhiên giật mình tỉnh dậy bởi cảm giác khoái lạc vô cùng. Chàng nhận thấy cơ thể như rụng ra không thể nào nhúc nhích được một chút. Hai mắt nặng như đeo đá không sao mở ra được. Đã vậy, cơ thể bên dưới chàng lại còn bị ai đó đè lên, liên tục áp đặt khiến cho toàn thân chàng vốn đau lại càng thêm đau. Thế nhưng chuyện kỳ lạ ở chỗ, trong sự đau đớn vì bị áp đặt đó, người chàng lại nhận thấy một sự tê mê màu nhiệm. Mỗi khi cái vật nặng nề kia áp đặt lên người chàng, thì cơ thể chàng lại cảm thấy một cơn đau trỗi dậy cùng với sự sướng khoái cứ mỗi lúc một tăng. Vân Linh cố gượng mở mắt nhìn ra. Thế rồi sau một hồi cố gắng, chàng cũng nhận thấy thân mình chàng đang bị một nữ nhân đè lên. Trong cảnh trời tối đen, chàng không nhận định được nữ nhân nọ là ai. Chỉ biết là hạ thể của nàng ta đang tiếp giáp với hạ thể chàng. Cái khoái lạc cùng với sự đau đớn đó, chính là do nhục thể hai người hòa hợp mà nên. Vân Linh chợt hiểu ra nữ nhân nọ đang làm gì chàng. Rõ ràng chàng và nữ nhân nọ đang làm cái chuyện vợ chồng với nhau. Nhưng đây chẳng phải là chàng tự nguyện, cũng chẳng có gì là hứng thú. Cái cơ thể chàng bị bao nhiêu là tác động va chạm, đã gần như tê liệt, chỉ một chút cử động thôi cũng khiến chàng đau lắm rồi. Trong khi đó lúc này, nữ nhân kia gần như điên cuồng, liên tiếp kích hoạt nhục thể, khiến cho chàng bị nàng liên tục tấn công, cơ thể giống như tan ra, đau đớn cùng khoái lạc đồng thời biểu hiện. Mỹ nhân kêu rú liên hồi. Cơ thể càng lúc càng hoạt động nhanh hơn. Vân Linh nằm bên dưới bị nàng liên tục đè lên, hạ thân xuống bình bịch, làm chàng đau quá chịu không nổi, kêu lên một tiếng, ngất đi không còn biết gì nữa. Vân Linh lần thứ hai tỉnh lại, thì thấy chàng đang nằm trong một hang đá. Tay chân được băng bó bằng cành cây và y phục rách nát bị xé ra. Chàng bây giờ giống như một hình nhân, một cử động cũng không làm được. Chàng nằm im như thế một lúc, từ từ nhớ lại mọi chuyện, cảm thấy rất lạ lùng. Chàng mơ hồ không nhớ rõ có phải mình đang cùng một nữ nhân chung đụng hay không. Rồi Thánh Cô trong lòng chàng sau đó ra sao, chàng cũng không sao biết rõ. Chỉ duy nhất một việc chàng thấy rằng, cơ thể chàng đã bị tổn thương cực trọng. Những nhánh cây bó lấy thân chàng hiện giờ, đã cho thấy xương cốt của chàng đã bị tổn thương không nhẹ. Đột nhiên ngay khi ấy, có tiếng chân bước nhẹ nhàng, rồi một bóng người từ ngoài đi vào. Trong lòng chàng ngạc nhiên, không biết bóng người nọ là ai. Chỉ đến khi bóng đen đó bước lại bên chàng, Vân Linh mới nhận ra khuôn mặt của Thánh Cô ở gần cạnh chàng. Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên thấy chàng tỉnh dậy thì vui mừng kêu lớn: – Công tử ! Công tử đã tỉnh lại rồi ! Vân Linh nhìn khuôn mặt mừng rỡ của Thánh Cô mà không khỏi nao lòng. Hiện giờ chàng đã minh bạch nữ nhân lúc trước chung đụng điên cuồng cùng chàng chính là Thánh Cô rồi. Chẳng vậy mà nàng nọ không cần thuốc giải độc mà bây giờ đã trở nên mạnh khỏe như thường.
Chỉ xui cho chàng vì dùng thần công bảo hộ cho nàng ta, nên bây giờ cơ thể mới bị bầm dập như vậy. Nếu không thì chàng làm sao có thể tệ hại như lúc này. Bạch Ngọc Tiên thấy Vân Linh mở mắt nhìn nàng mà không nói tiếng nào thì lo lắng hỏi: – Công tử thấy trong người ra sao ? Có còn đau ở đâu không ? Có cảm thấy đói không ? Vân Linh lúc nãy đã vận công kiểm tra huyết mạnh cơ thể. Chàng nhận thấy có vài nơi bị ách tắc, nhưng tựu chung nội phủ còn khỏe hoàn toàn, chỉ bất quá bị tổn thương một vài chỗ nơi xương. Nghỉ ngơi dần dần sẽ khỏe. Nhưng mà bụng chàng thì đang rất đói. Chàng nghe Bạch Ngọc Tiên nhắc đến cái ăn, thì ngay tức khắc bụng sôi lên ùng ục. Bạch Ngọc Tiên thấy thế thì khẽ cười rất êm dịu, rồi vội vàng chạy ra ngoài, mang vào một cái chân gà còn nóng. Hiện tại thì cả người Vân Linh đều bị băng bó, do đó Bạch Ngọc Tiên đương nhiên phải đút cho Vân Linh ăn. Chàng nọ trong lúc ăn uống, mới nhận ra Bạch Ngọc Tiên thân thể lõa lồ. Hai quả đào tiên tuyệt diệu theo từng động tác của nàng, cứ vung vẫy trước mặt chàng làm cho Vân Linh đang nhai suýt nữa thì nghẹn họng, không thể nuốt nổi. Bạch Ngọc Tiên trong lúc đút cho Vân Linh ăn thì nhận thấy đôi mắt chàng nhìn mình khác lạ. Ban đầu nàng cũng không mấy chú ý. Chỉ đến khi thấy chàng hai mắt như bị thôi miên, ăn cũng không vô thì mới phát hiện ra bản thân nhục thể khêu gợi. Bấy giờ mới đỏ bừng mặt lên mà mắng rằng: – Công tử thật là con quỷ háo sắc. Thân thể bị như vậy mà còn không biết tự lo thân ư ? Vân Linh thấy Bạch Ngọc Tiên mắng mình như vậy thì cười khẽ nói: – Huynh bị muội làm cho tan thương thế này. Muội là oan gia của huynh đó. Suốt đời này muội phải đền lại cho huynh. Bạch Ngọc Tiên nghe chàng nói thế trong lòng mừng thầm. Nàng cho rằng chàng đã biết chuyện xảy ra giữa hai người. Hiện giờ tuy chàng chưa nói thẳng ra nhìn nhận trách nhiệm, nhưng lời nói bảo nàng phải đền bù suốt đời cho chàng chẳng phải là một câu nói rất nhiều ý nghĩa sao. Bạch Ngọc Tiên nghĩ vậy trong lòng thầm vui. Đôi mắt trở nên long lanh, còn hai bên tai cũng chợt nóng bừng lên. Bạch Ngọc Tiên bất chấp xấu hỗ, cứ để thân thể như vậy mà bón thức ăn cho Vân Linh. Nói ra thì Bạch Ngọc Tiên dù muốn kín đáo hơn nữa thì cũng không có cách chi cả. Lúc trước khi nàng bị dâm dược hành hạ thì đã cởi bỏ y phục vứt xuống nước rồi. Còn y trang của Vân Linh và tấm áo choàng mà chàng đã buộc lên người Bạch Ngọc Tiên thì đã bị ma sát của đủ loại vật trên đường nước cuốn khiến cho tơi tả cả ra. Nếu may ra có được miếng vải nào còn tốt thì nàng đã tận dụng để buộc vết thương cho Vân Linh. Hiện tại thì nàng có xấu hổ thì cũng vô phương biết cách xử lý, nên đành mặt dầy, mày dạn phơi tấm thân lõa lồ ra trước mặt Vân Linh mà thôi. Hai người ở trong hang đá được 5 ngày trời thì Vân Linh đã bắt đầu cử động lại được. Trong 5 ngày đó, tuy là bị thương nằm bất động, nhưng Vân Linh vẫn cố gắng dùng Vô hình thần công trong cơ thể, từ từ giải tỏa các bế tắc khí huyết trong cơ thể chàng. Những ngày đó, nếu không có Bạch Ngọc Tiên ở bên chăm sóc và cung cấp thức ăn thì chàng khó mà lành lặn nhanh như vậy. Hơn nữa suối nước mà hai người bị cuốn trôi đến đây lại vô cùng yên ắng phẳng lặn. Nơi đây yên tĩnh không một bóng người, nhưng cá sống trong các lạch đá ven mép nước thì nhiều vô kể. Cũng nhờ vậy mà Bạch Ngọc Tiên không mấy khó khăn khi tìm thức ăn cho hai người. Những ngày sau này khi Vân Linh bình phục trở lại bắt đầu di chuyển chút ít, thì quan hệ giữa hai người lại càng thêm gắn bó. Vì hoàn cảnh bó buộc, nên Bạch Ngọc Tiên và Vân Linh y trang gần như chẳng có. Vân Linh xé tạm áo rách trên người chàng để đưa cho Bạch Ngọc Tiên xé ra làm vật che thân. Còn bản thân chàng thì đành để trần và mặc duy nhất một cái quần rách nát.
Bạch Ngọc Tiên thấy Vân Linh đã khỏe lại mới ngượng ngùng nhắc: – Huynh nên ra suối gội rửa thân thể lại đi. Cả tuần trăng huynh nằm liệt ở đây, nên cơ thể đã có mùi rồi. Vân Linh hiểu ra đỏ mặt gật đầu rồi chống gậy ra phía bờ suối. Khi chàng soi mình xuống dòng nước, mới phát hiện ra công phu diện biến của Vô diện bang đã hoàn toàn bị hủy bỏ. Dưới dòng nước trong vắt, là hình ảnh khuôn mặt tuấn tú của Vân Linh chứ không phải là khuôn mặt xấu xí khó coi của gã Lạc Thiên. Vân Linh chợt nhớ ra vừa rồi chàng bị thương quá nặng tưởng toi mạng. Môn vô hình thần công do đó đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Vì vậy, việc hóa thân thành gã Lạc Thiên đã bị phá hỏng. Như thế, trừ phi chàng khôi phục thần công, nếu không thì không đủ năng lực để biến dạng trở lại thành khuôn mặt của gã Lạc Thiên. Bạch Ngọc Tiên ở bên trong hang thấy chàng tắm rửa qua quýt thì lên tiếng nhắc: – Huynh nên tắm rửa cẩn thận, giặt cả y phục nữa. Mấy thứ đó đã theo huynh suốt gần chục ngày rồi, cũng nên được rửa cho sạch. Vân Linh nghe Bạch Ngọc Tiên nhắc như vậy thì chỉ còn nước cởi nốt y phục rách nát nơi hạ thân, phơi ra toàn bộ thân thể lõa lồ. Rồi nhanh chóng dùng tay giặt sạch cái mớ giẻ rách đó. Bạch Ngọc Tiên ở bên trong liếc thấy chàng đã cởi y phục ra rồi liền chậm rãi bước ra. Nàng che miệng cười khi thấy Vân Linh xấu hỗ quay vội người, khum tay che lấy chỗ kín. Bạch Ngọc Tiên khuôn mặt đỏ hồng, lúng túng nói: – Để muội mang cái này vào hong lại lửa cho khô. Huynh chịu khó ngồi ở đây đợi một lát. Vân Linh thấy Bạch Ngọc Tiên bạo dạn như vậy thì chỉ có nước ậm ừ, để mặc cho nàng lấy phần y trang rách nát của chàng vào hơ lửa. Hồi lâu sau, Bạch Ngọc Tiên đi ra trao trả lại y phục cho Vân Linh. Vân Linh lúc này mới thấy y trang rách của chàng đã được nàng chăm chút trở lại cho tươm tất, những chỗ te tua quá đã bị xé bỏ. Trông như vậy khi mặc vào cũng có vẻ khá hơn so với lúc xưa. Bạch Ngọc Tiên ở cùng với Vân Linh trong những ngày qua, càng lúc càng trở nên gắn bó. Lúc trước cơ thể nàng y trang ít ỏi, liên tục hiện lộ nét dụ người, điều đó khiến người con gái xấu hổ vô cùng. Thế nhưng, cho đến bây giờ, những cảnh lập lờ ẩn hiện lộ thân như thế không còn khiến nàng xấu hổ với Vân Linh nữa. Hai người trong những ngày đó đã từ từ thông hiểu nhau hơn. Bản thân nàng cũng đã hòa hợp cùng chàng, đưa nhau lên đỉnh vu sơn hạnh phúc. Còn Vân Linh thì đã xác định việc chàng ái ân cùng Bạch Ngọc Tiên trong cơn mê là không thể từ bỏ trách nhiệm. Tuy nhiên ban đầu chàng cũng thấy lo lo, không hiểu nàng nọ có cùng suy nghĩ giống như chàng không. Vì vậy sau một thời gian cùng nhau chia sẻ cực khổ, chàng đã hiểu được tình cảm luyến ái của Bạch Ngọc Tiên dành cho chàng là sự thật. Thế nên chàng đã lên tiếng nhận trách nhiệm trước nàng, rồi cùng nàng ái ân hạnh phúc, hưởng được mùi vị trái cấm nơi nhân gian
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]