Hồ Thị song tiên không ngờ mới vừa tìm thấy một cô nương xinh tươi cho đệ tử mình thì ở đâu lại lòi ra một cô nương nữa trẻ trung và xinh đẹp không kém. Thế rồi hai người lập tức kéo luôn Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng về làm nhị nương tử cho đệ tử yêu. Tiểu ma Tiên Lạc Băng Băng ngơ ngốc khi nghe mọi chuyện. Nàng nọ chưa kịp nói gì thì Thanh Lam tú hiệp đã vội lên tiếng: – Nhị vị sư phụ. Chuyện chung thân đại sư của hài nhi xin người để hài nhi tự quyết định. Các cô nương đây chỉ mới gặp mặt hài nhi làm sao lại có thể nói ra chuyện đó. Hồ thị bạch bà tức giận quát: – Tiểu tử ! Ngươi không được nhút nhát như thế. Hai cô nương người ta còn chưa có ý kiến sao người lại co vòi, rụt cổ như vậy. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng sau phút kinh ngạc giờ mới hiểu ra mọi chuyện thì liền chuyển từ trạng thái xấu hỗ sang trạng thái vui hài. Cô nàng liếc nhìn hai bà lão rồi lại nhìn Thanh Lam tú hiệp với ánh mắt lạ lẫm rồi nói: – Cô nương ta đã có ý trung nhân rồi. Ba người đừng có mắc công nói chuyện đó nữa. Rồi nàng lại quay sang Nhạn Nhạn nói: – Tỷ tỷ của ta cũng đã có đính hôn. Mấy người chẳng lẽ không biết chuyện này sao ? Nhạn Nhạn đang đứng bên nghe Tiểu ma Tiên Lạc Băng Băng nói thế thì ngẩn người ra, không hiểu nàng đã đính hôn từ lúc nào và còn ý trung nhân của Lạc Băng Băng là ai ? Hồ Thị Hắc Bà nghi ngờ đưa mắt nhìn 2 người. Bà ta thấy cả hai đều rất xinh đẹp nên đồ rằng 2 nàng này xinh đẹp như thế thì chuyện có chốn, có nơi cũng có thể xảy ra. Thế nhưng Hồ Thị Bạch Bà lại nhìn thấy hình dung kinh ngạc của Nhạn Nhạn khi nghe lời nói của Lạc Băng Băng nên lập tức không tin nói: – Tiểu cô nương đừng có dấu diếm 2 bà già này. Hai người các cô còn trẻ như vậy làm gì đã có ai là ý trung nhân mà nói. Tiểu ma Tiên Lạc Băng Băng khúc khích nói: – Bọn tôi đã có ý trung nhân cả rồi. Chẳng lẽ lại nói dối bà sao. Còn như đệ tử của hai vị có khi cũng đã có ý trung nhân rồi. Hai người sao không chịu hỏi y xem. Hồ Thị Song Tiên nghe nàng nói thế liền ngớ người ra. Nhất thời không biết có nên tin nàng hay không ? Nói về Thanh Lam tú sĩ thì thật sự chưa có ai là ý trung nhân cả. Thế nhưng từ khi gặp mặt Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao thì trong lòng chàng ta cũng đã vương vấn hình ảnh mỹ lệ của cô nương nọ. Có điều, do Thanh Lam tú sĩ theo học nghệ với Hồ Thị Song Tiên từ nhỏ, suốt ngày chịu sự quản thúc của hai bà già quái đản này nên tâm tình chàng không được thoải mái, nhiều lúc muốn phản kháng nhưng lại không thể thực hiện. Lúc này, Hồ Thị Song Tiên nghe được lời nói của Lạc Băng Băng liền quay sang truy vấn đệ tử của mình. Thanh Lam tú sĩ bị hỏi liền nói ra người trong mộng của chàng ta chính là mỹ nhân Tiêu Dao Dao kia. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nghe thế liền cười ngất nói: – Thấy chưa ! Tiểu nữ nói có sai đâu. Rõ ràng đệ tử của hai vị đã có chỗ để nhìn ngó. Vậy thì hai vị sao không chịu đi tìm vị cô nương kia mà lại làm phiền bọn ta. Hồ Thị Song Tiên thấy nàng nói như vậy thì đều xạm mặt cả lại. Hai người quê quá không biết nói sao. Nhạn Nhạn thấy mặt hai bà già biến dạng như vậy thì lo ngại bọn họ tức quá mà sinh chuyện thì phiền. Thế là nàng không dám ở lâu liền kéo tay Lạc Băng Băng mà đi. Hai người mới đi được mấy bước thì sau lưng chợt có tiếng kêu lớn: – Khoan đã ! Thế rồi thân hình của Hồ Thị Bạch Bà đã lướt tới chắn trước mặt hai người. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cười mỉm nói: – Lão bà lại có chuyện gì đây ? Hồ Thị Bạch Bà nói: – Ta thấy cô nương miệng lưỡi lanh lợi nên muốn cô nương đi với chúng ta được không ? Tiểu ma tiên biết ngay Hồ Thị Bạch Bà bị nàng chọc giận nên cố tình muốn giữ nàng lại. Như vậy, nếu nàng không đồng ý thì sẽ xảy ra giao tranh ngay. Điều đó quả thật không nên. Hiện thời Lạc Băng Băng biết bản thân sau việc trúng độc vừa qua vẫn chưa hồi phục, còn tam tỷ Hàn Thiên Ma Nữ thì càng yếu ớt, bên nàng tính ra chỉ còn Thanh Thành tứ tú, Lạc Thiên và Nhạn Nhạn mà thôi. Với thực lực như vậy mà nói thì không phải là mạnh. Nếu vạn nhất bọn người Hắc thanh phái đến gây hứng thì sẽ nguy ngay. Tuy Lạc Băng Băng là một thiếu nữ ngây thơ, kinh nghiệm giang hồ không nhiều, nhưng nàng cũng không phải là kẻ ngu dốt. Do vậy, Lạc Băng Băng chẳng muốn đụng chuyện với cường địch vào lúc này. Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, Lạc Băng Băng chợt cười nói: – Lão bà muốn giữ tiểu nữ lại cũng được. Nhưng lão bà phải khai mở được trận pháp kia thì tiểu nữ mới tâm phục, khẩu phục mà tình nguyện đi theo. Hồ Thị Bạch Bà nghe nàng nói thế thì tưởng rằng nàng ta coi thường mình. Xem mình không thể nào giải phá được trận pháp kia nên mới thách đố như thế. Bà ta là một người hiếu thắng, nay nghe một đứa tiểu bối dám ra điều kiện với mình như vậy thì không khỏi tức giận liền hừ một tiếng nói lớn: – Được lắm. Tiểu oa nhi ngươi hãy xem ta giải phá trận pháp đây. Hồ Thị Bạch Bà nói xong liền phi thân nhảy tới cửa trận, đưa mắt nhìn vào trận đồ. Lúc này mặt trời đã lên cao. Kỳ trận càng nhìn được rõ nét. Hồ Thị Bạch Bà nhìn vào trong trận một lúc thì khẽ nhíu mày. Đôi mắt sáng quắc chớp chớp mấy cái có vẻ rất căng thẳng. Đằng sau lưng bà ta là Hồ Thị Hắc Bà cũng đang chăm chú nhìn vào trận. Mấy người bên Hồng ma viện ai ai cũng biết được cuộc thách đố của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đối với bà già kia nên đều đứng lại quan sát. Đột nhiên trong lúc ấy, Thanh Lam tú sĩ nhìn thấy Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao đang đứng ở phía cửa trận phía Tây liền vội kêu lên: – Sư phụ. Đệ tử tìm thấy Tiêu cô nương rồi. Hồ Thị Bạch Bà nghe vậy liền ngừng thần nhìn ra. Xảy đâu bà thấy một bóng trắng từ cửa trận phía tây xông vào trong trận. Hồ Thị Bạch Bà vội vàng kêu lớn: – Dừng lại. Thế nhưng lời nói của Hồ Thị Bạch Bà quá trễ. Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao đã nhập vào trong trận rồi. Hồ Thị Bạch Bà biết rõ cửa phía tây chính là Dương kim, thuộc cung Càn, nơi đây vốn dĩ chính là cửa tử vì vậy bà ta vừa nhìn thấy vị cô nương kia nhảy vào trận từ cửa này thì đã hốt hoảng kêu lên như vậy. Lúc này, Tiêu Dao Dao đã nhảy vào trận rồi. Nàng này vốn dĩ có mẹ là em gái của trưởng môn Nga Mi nên cũng có biết trận pháp. Khi vừa đến đây, nàng thấy bát quái trận đã được lập, nhưng nàng nghĩ bát quái trận này được lập theo Thiên tiên Bát quái nên cửa chính là ở hướng tây. Vì vậy nàng đã nhảy vào cung càn từ hướng tây là vậy. Thế nhưng Tiêu Dao Dao đâu biết được sự màu nhiệm trong phép bày trận của lão già Bát quái thiên dị Bạch Thi. Vì thế nàng vào trong trận đi được một hồi thì cuối cùng cũng giống như những kẻ khác không cách nào thoát ra khỏi trận nữa. Hồ Thị Bạch Bà thấy Tiêu Dao Dao đã bị kẹt trong trận, bà ta lại nghĩ chính vì nàng nhập trận từ hướng tây nên mới gặp khốn như thế. Từ đó suy ra, Bát quái trận này vốn là Hậu thiên bát quái. Nếu muốn vào trận phải vào từ cửa Nam mới đúng. Thế rồi, Hồ Thị Bạch Bà quyết định nhập mình vào cửa Nam, coi đó là cửa vào trận. Khổ thay, Hồ Thị Bạch Bà đi vào cửa Nam, chuyển hướng đông nam cung Đoài, lại sang phía Tây cung Ly thì tắc lại không sao bước đi khỏi cung Ly nữa. Hồ Thị Hắc Bà thấy sư tỷ gặp nạn, lại thấy tỷ ấy nhập vào từ cửa Nam mà không thông thì biết ngay sư tỷ đã đoán sai kỳ trận. Bà nhìn sang cửa Tây thì thấy rằng Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao cũng bị kẹt trong trận. Thế nhưng giữa hai người thì Hồ Thị Hắc Bà tin tưởng vào năng lực của tỷ tỷ của mình hơn. Do đó, Hồ Thị Hắc Bà nghĩ, cửa chính vào Bát quái trận chính thị là cửa Tây, chỉ có điều có lẽ do cô nương Tiêu Dao Dao trình độ kỳ trận còn kém nên mới bị lạc vào trong trận, thế lên để cứu Hồ Thị Bạch Bà, bà ta phải vào từ cửa Tây mới đúng. Thế rồi sau khi tính toán cẩn thận, Hồ Thị Hắc Bà mới nhập trận vào từ cửa Tây. Lần nhập trận này của Hồ Thị Hắc Bà đã được sự chú ý rất lớn của quần hào các phái. Ai ai cũng muốn nhân cơ hội này học hỏi được cách vượt qua kỳ trận. Về phía Hồ Thị Hắc Bà khi nhập trận liền chiếu theo phép biến hóa của Thiên tiên bát quái mà tiến, thứ nhất cung Càn, thứ hai cung Đoài, thứ ba cung Ly, thứ tư cung Chấn … Hồ Thị Hắc Bà đi được một hồi thì thấy trận pháp xoay chuyển kỳ lạ, nhất thời không biết đường nào mà lần. Hóa ra, trận pháp này không phải chỉ là Bát quái trận mà còn lồng trong đó một trận pháp khác. Hồ Thị Hắc Bà gặp phải tình huống mới sinh ra bối rối, đứng im một chỗ không biết cách nào hóa giải trận pháp kỳ dị kia. Mọi người đứng ngoài trận chỉ thấy Hồ Thị Hắc Bà đang đi đột nhiên ngừng lại thì hết sức ngạc nhiên. Bọn họ ở ngoài nên không biết diễn biến kỳ dị trong trận, lại nghĩ rằng Hồ Thị Hắc Bà cũng giống như mấy người kia, vào được trận rồi thì bị kẹt lại trong đó. Thế là ai nấy đều kêu lên thất vọng, nhất thời không ít người đã bỏ đi không xem đến Hồ Thị Hắc Bà phá kỳ trận nữa. Thanh Lam tú sĩ đứng ở bên ngoài thấy cả 2 sư phụ đều bị kẹt ở trong trận thì hết sức lo lắng. Nhất thời trong dạ không yên cứ nhìn mãi vào trận hoài. Đột nhiên ngay khi đó có tiếng nữ nhân trong trẻo vang lên: – Hai mụ già kia đúng là khờ khạo. Kỳ trận này lợi hại như vậy mà không chịu nghiên cứu kỹ, đã nhảy vào trận thì đúng là tự mình hại mình. Thanh Lam tú sĩ và mấy người bên phe Hồng ma Viện nghe vậy liền quay đầu nhìn lại thì thấy một vị cô nương tướng mạo xinh đẹp đang cùng một đoàn mỹ nữ bước tới. Thanh Lam tú sĩ có phần ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy nữ nhân kia. Còn người bên phe Hồng ma Viện đã biết bọn này là người của Đào Hoa Cung rồi nên chỉ lui lại một chút mà không phản hồi gì. Thanh Lam tú sĩ dù sao cũng là người trong cuộc bởi lẽ hiện nay chàng có đến 2 vị sư phụ bị kẹt trong trận pháp đó, thế nên Thanh Lam tú sĩ nghe cô nương nọ nói như thế liền vái dài nói: – Cô nương chắc là am hiểu trận pháp. Vừa rồi cô nương nói như thế chắc hẳn đã biết cách phá trận. Vậy cô nương có thể nói cho tại hạ nghe một chút cao kiến hay không ? Đào hoa cung chủ Diệp Thanh Thanh chính là người vừa lên tiếng lúc nãy, bây giờ Thanh Lam tú sĩ hỏi như vậy mới cười mà quay sang chỉ về phía Tiêu Ngọc Lệ nói: – Người có thể giúp cho công tử giải được kiếp nạn này chính là cô nương kia. Cô ta mới là người am hiểu kỳ trận. Công tử sao không thỉnh giáo nàng ấy. Thanh Lam tú sĩ nghe nàng nọ nói vậy mới quay sang phía Tiêu Ngọc Lệ lên giọng thỉnh cầu. Tiêu Ngọc Lệ chỉ cười rồi lắc đầu: – Thanh tỷ tỷ quả là quá đề cao ta. Hiện giờ bản thân ta cũng không cách gì khai mở được trận pháp. Nếu muốn phá được trận này phi lão Bạch Thi ra chắc không còn ai nữa. Thanh Lam tú sĩ nghe Tiêu Ngọc Lệ nói thế thì hết sức thất vọng. Chàng nhìn ra phía trận thì thấy hai người sư phụ một người một cách đều đang lận đận trong trận không có đường ra. Chàng nhìn đến Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao thì thấy nàng nọ cũng đã bí lối, đứng ngơ ngẫn trong trận pháp. Thế mới biết trận pháp nọ kỳ diệu như thế nào. Không cần biết ai khác, chỉ nội 2 người Hồ Thị Song Tiên dầy dặn kinh nghiệm như thế mà vẫn không qua khỏi trận pháp thì đủ biết các người khác khó mà ai qua được. Hắc Thanh Phái cũng như Hoàng Thiên giáo thấy mọi chuyện như vậy đều không dám cho người xông bừa vào trận nữa. Hai phái này người đông thế mạnh, nhân sĩ không thiếu mà còn chưa biết làm sao thì mấy nhân vật giang hồ làm sao dám liều lĩnh. Thế rồi sau một hồi bàn luận xôn xao, mọi người lại kéo nhau ra các hàng quán gần đó vừa ăn uống vừa nói chuyện về việc vừa xảy ra. ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]