Nhờ cuộc ái ân đắm say này mà Ngọc Liên Hoa không còn ý định tự tử nữa. 
Vân Linh quàng tay ôm người ngọc vào lòng để an ủi nàng. 
Ngọc Liên Hoa xấu hổ nói: 
– Tướng công có xem thường thiếp không ? 
Vân Linh xiết chặt lấy người nàng âu yếm: 
– Ta sao lại xem thường nàng ? 
Ngọc Liên Hoa thở dài: 
– Thiếp so với chàng lớn tuổi hơn nhiều, mà ác danh của thiếp thì ghê gớm lắm. Chàng mà đi lại với thiếp thì sẽ rắc rối to cho mà xem. 
Vân Linh bản tính vốn khác lạ, đây có lẽ là do chàng bị nhiễm tính khí quái dị của sư phụ chàng, không xem quy cũ giang hồ ra gì. Chàng cười nói: 
– Ta mặc kệ ! Miễn chúng ta yêu thương nhau thiệt tình là được. Chuyện giang hồ biết làm sao được sau này mà nàng phải lo. 
Ngọc Liên Hoa cảm thấy an tâm phần nào. Nàng nói: 
– Chúng ta phải tìm cách thoát ra thôi. 
Vân Linh hỏi: 
– Thoát ra thế nào ? Ta chẳng nhìn thấy đường lối gì cả. 
Ngọc Liên Hoa phì cười, rời khỏi vòng tay chàng đứng dậy. 
Nàng bước lại bên khe đá bên góc tường săm soi tìm kiếm. 
Vân Linh bước lại gần, hỏi: 
– Ở đây cũng có cơ quan hay sao ? 
– Đúng vậy. Nhưng tại sao cơ quan bây giờ lại biến mất vậy cà . 
– Hay lão tặc kia đã phá hủy đi rồi. 
– Có thể lắm. Nơi đây vốn dĩ trước kia là một cơ sở bí mật của Độc hồng môn. Sau đó, bị lão tặc chiếm mất rồi biến thành nơi ở bí mật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-hinh-than-cong/1181516/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.