Ánh tà dương đã ngã về tây. Cảnh chiều tà thật ảm đạm trong tiết trời thu se lạnh. Hai người kỵ mã một nam một nữ đang phi ngựa thật nhanh chạy trên đường quan lộ. Nam nhân chạy phía trước tướng người hùng dũng, lưng hổ, vai gấu, trên lưng khoát một thanh đao lớn. Nữ nhân chạy phía sau mình mặc bạch y, tóc bay theo gió, khuôn mặt tuyệt đẹp.
Hai người đang phi nhanh thì chợt một tiếng sấm nổi lên rất lớn. Một cơn gió cực to thổi tạt tới khiến cho người ngựa đều phải chậm bước lại.
Nam nhân vội quay sang nữ nhân nói:
– Nguyệt Nga cô nương ! Chúng ta mau tìm chỗ trú chân thôi.
– Trời muốn đổ mưa rồi. Chúng ta chạy lên phía trước xem có nhà nào không ?
Hai người thúc ngựa phi nhanh. Gío nổi lên ngày một lớn. Sấm chớp đùng đùng. Mưa bắt đầu rơi nhẹ.
Sử Nguyệt Nga vừa thúc ngựa chạy lên, vừa đưa tay lên che gió thổi vào mặt, cố dương mắt ra nhìn ra xa.
Ngọc Phong Đao đột nhiên kêu lớn:
– Cô nương. Ở kia hình như có một ngôi miếu.
Hai người nhanh chóng phi ngựa về phía trước. May sao khi vào được đến miếu thì cơn mưa bên ngoài mới thật sự mạnh mẽ.
Hai người mừng hú vía. Vội hè nhau đốt lửa lên để ngồi cho ấm. Ngôi miếu hoang tàn hình như đã lâu không ai hương khói, nên bụi bám đầy.
Sử Nguyệt Nga ngó nhìn xung quanh, tìm lấy một chỗ để ngồi. Nàng nhìn ra bên ngoài thấy cơn mưa như thác đổ, gió lạnh tạt cả vào trong miếu.
Ngọc Phong Đao ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-hinh-than-cong/1181497/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.