Ngày hôm sau, như thường lệ, y quán sáng sớm lại mở ra. Hơn hai mươi ngườiđã xếp hàng đứng ở bên ngoài. Khám được cho vài người, Phùng Ngọc Yếnvừa buông bút ghi chép xuống, nàng liền phát hiện người thanh niên hômtrước đến khám đang ở trước mặt mình. Nhìn khuôn mặt lúc này hồng hào,không còn xanh xao như hôm nọ, Phùng Ngọc Yến gật đầu, nụ cười xinh đẹpnở trên môi, nhẹ nhàng nói:
“Độc trong người ngươi đã hoàn toàn được giải trừ, chẳng qua còn mộtthang thuốc, ngươi nên uống hết. Uống hết xong có thể an tâm ở nhà,không cần đến đây nữa.”
Triệu Húc nhìn Phùng Ngọc Yến nụ cười xinh đẹp không kể xiết, nhất thờingẩn người ra. Phùng Tiếu Tiếu trông thấy vậy hừ một tiếng, sau đó gàoto:
“Người kế tiếp!”
Triệu Húc bị Tiếu Tiếu hô đánh thức, nhất thời xấu hổ, vội vàng nói:
“Cô nương, đa tạ ngươi đã giúp ta giải độc.”
Triệu Húc trong lòng cũng rất ngạc nhiên, hắn không ngờ Phùng Ngọc Yếnchỉ nhìn qua hắn đã biết hắn chỉ uống hai thang thuốc. Nhất thời y thuật của nàng trong lòng hắn liền thăng vài cấp bậc.
Phùng Ngọc Yến lắc đầu nói:
“Ngươi không cần cảm ơn. Ta cũng không nghĩ gặp lại ngươi ở đây nữa. Nếu ngươi đã không có bệnh, ngươi nên rời đi.”
Trắng trợn thất bại từ vòng gửi xe, Triệu Húc không ngờ lại bị mỹ nhânđuổi khéo sớm như vậy. Hắn cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi thấtbại.
Không còn cách nào khác, Triệu Húc cả tên cũng chưa kịp nói ra, đành phải cáo từ đi về.
Nhìn Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-hiep-tieu-dao-luc/2801627/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.