Sau khi ba người Lăng Đạo bàn giao với Ngô Chính xong, lại không hoàn toàn tin tưởng hắn, liền quyết định chia ra ba hướng bao vây biệt viện của Thiên Nhu Thủy từ xa, đề phòng hai người này thông đồng với nhau nhân cơ hội tẩu thoát.
Lúc bấy giờ, sắc trời đã trở về tối, Xuân cốc trở nên trầm tĩnh hơn bao giờ hết.
Cũng vì vậy, bọn họ càng thêm cảnh giác, đề thăng khí cảm đến mức cao nhất, giám sát hết thảy động tĩnh chung quanh.
Đột nhiên…
Tiếng chim chóc đập cánh nhiễu loạn trong sơn lâm, một cổ khí thế mênh mông cuồn cuộn lấy biệt viện làm trung tâm phát tán ra bên ngoài, phút chốc đánh vỡ đi sự trầm mặc.
“Đến rồi!”
Từ ba hướng khác nhau bao vây biệt viện, ba người Lăng Đạo đều có thể nhận ra cổ khí thế này chính là của Ngô Chính, ngay lập tức liền khẩn trương hành động.
Bên trong biệt viện.
Bước chân ra khỏi đại sảnh, Ngô Chính đã có được thứ mình muốn, liền toàn lực kích phát khí thế của mình, thông tri cho những người bên ngoài.
Ngay tức thì, từ phía sau lưng hắn truyền đến một giọng nói vô cùng phẫn nộ:
“Tiểu tử chết tiệt, ngươi đang làm cái quái gì?”
Thiên Nhu Thủy nằm mơ cũng không ngờ được, ngay khi Ngô Chính có được ba khỏa Thi Tuyền Hoàn liền tức khắc trở mặt, những tưởng chí ít phải đợi đến ngày cuối cùng, là khi biết được Đông Phương Bạch đã vô phương cứu chữa.
Đáp lại nghi vấn của Thiên Nhu Thủy, là một cổ sát khí âm lãnh đến tột cùng toát lên từ thân Ngô Chính, đây chính là sát tâm nguyên thủy nhất đối với kẻ đã khiến nữ nhân của hắn phải chịu khổ sở suốt một thời gian dài.
“Ngươi, ngươi không quan tâm đến sinh tử của nha đầu kia ư? Nói cho ngươi biết, trên thế gian này, chỉ có ta là người duy nhất có thể cứu lấy nàng!”
Tuy không hiện diện, nhưng từ giọng nói có thể tưởng tượng được, sắc mặt của Thiên Nhu Thủy lúc này khó coi đến chừng nào.
“Nếu ngươi thực sự có thể cứu được nàng thì đã không cần phải thốt lên những lời này.”
Ngô Chính âm trầm nói.
Trước đó, sở dĩ Thiên Nhu Thủy dọa được Ngô Chính từ bỏ ý định cường thủ buộc mình phải cứu Đông Phương Bạch, là vì Thiên Nhu Thủy không cần phải tỏ ra hùng hổ uy hiếp, chỉ cần thản nhiên trấn tĩnh là đủ để khiến Ngô Chính cảm thấy lo lắng không dám manh động.
Tuy nhiên, giờ phút này, Thiên Nhu Thủy biểu tình vô cùng tức giận, mà sự tức giận thường là xuất phát từ những sự việc trái với mong muốn và nằm ngoài dự liệu của bản thân.
Chợt hiểu ra điều này, Thiên Nhu Thủy nhất thời ngơ ngác, không thốt nên thành lời.
Đứng trước đại sảnh, Ngô Chính không đoái hoài quay đầu nhìn lại, kỳ thực là đang cố gắng áp chế sát ý sôi sục, thật kiên nhẫn chờ đợi.
Mặc dù rất tiếc nuối, nhưng hắn minh bạch, nếu mình ra tay hạ sát đối phương thì cửa ải kế tiếp phải đối mặt, chính là ba lão quái vật kia.
Không phải là hắn e ngại chiến đấu, mà là hiện tại tính mạng của Đông Phương Bạch vẫn rất bấp bênh, hắn không thể có bất cứ hành động mạo hiểm nào.
Không mất bao lâu, Ngô Chính cảm nhận được ba cổ khí tức bất đồng ứng với ba phương hướng khác nhau đang nhanh chóng tiếp cận.
Ngay sau đó, ba đạo thân ảnh lão nhân từ phía xa, đạp không tiến tới, đáp xuống ở phía đối diện hắn.
Người đến không ai khác chính là Diễn Tông, Hạ Hoàng Kiến và Lăng Đạo!
Mắt thấy Ngô Chính âm trầm sát khí, ba người bất giác thủ thế nghênh chiến, đề thăng cảnh giác đến cực độ, không quên chừa lại một phần tâm lực thăm dò người bên trong đại sảnh.
Ngô Chính chau mày nói:
“Xuân Cốc Đồng Lão đang ở bên trong, hơn nữa tin tức các ngươi có được không sai, hiện tại bà ta tạm thời đã mất hết võ công, bất quá, ta khuyên các ngươi vẫn là nên cẩn trọng một chút, chớ để lật thuyền trong mương.”
Nói xong, Ngô Chính không dây dưa ở đây nữa, liền ly khai hướng về gian phòng của mình.
Ba người kia thấy vậy, không khỏi biểu tình ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Vừa rồi thấy hắn còn hừng hực sát khí, những tưởng đúng như bọn họ sở liệu, hắn thông đồng với Xuân Cốc Đồng Lão để đối phó bọn họ, nào ngờ, hắn lại thực sự giữ lời.
“Ngươi đã lấy được thuốc giải?”
Hạ Hoàng Kiến cảm thấy có chút không đúng, liền thử thăm dò xem sao.
Ngô Chính không ngoái nhìn lại, cước bộ tịnh tiến, nói:
“Cứ cho là vậy đi.”
Kỳ thực, khối u gớm ghiếc giữa ngực hắn chỉ là ngụy tạo để đánh lừa bọn người Lăng Đạo mà thôi, đừng quên hắn sở hữu một môn công pháp phụ trợ trong Cửu Âm Chân Kinh được hệ thống cải tiến – Dịch Cân Đoán Cốt Thiên.
Môn công pháp phụ trợ này không chỉ giúp tăng cường thể chất thiên phú, còn có thể giúp người tu luyện tùy ý thay đổi cấu trúc khung xương trong cơ thể trong một thời gian ngắn, tuy Ngô Chính rất ít khi dùng đến nhưng tính thực dụng của môn công pháp này là không thể bàn cãi.
Bóng lưng Ngô Chính dần khuất mất, khí tức cũng trở nên nội liễm không thể cảm ứng được.
Lúc này, ba người Lăng Đạo tạm thời không để tâm đến hắn, hướng lực tập trung của mình vào trong đại sảnh.
Ngay lập tức, bọn họ liền cảm nhận được cổ khí tức khác phía sau tấm bình phong kia, bất quá, lại không phát hiện được điều gì đặc biệt.
Người phía sau bức bình phong kia, so với người bình thường không có gì bất đồng, thậm chí còn có phần nhược hơn rất nhiều.
Ba người quay sang nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương, có thể nhìn thấy được sự kích động vô cùng.
“Xem ra, tin tức là không sai, Xuân Cốc Đồng Lão quả nhiên đã suy yếu đến mức độ này.”
Trong ba người thì Lăng Đạo chính là người kích động nhất, hy vọng thoát khỏi tử cảnh đã đặt ngay trước mắt, chỉ còn đợi lão tự mình đến đoạt về mà thôi.
“Lăng lão, cẩn thận một chút, không nên nóng vội.”
Mắt thấy Lăng Đạo manh động xông lên, Hạ Hoàng Kiến vội vàng nhắc nhở.
Ở khoảng cách gần thế này, tuy cảm nhận rất rõ sự hiện diện phía sau bức bình phong kia, thế nhưng, lâm vào hoàn cảnh này, đối phương vẫn hết sức điềm tĩnh, điều này là nói phía sau bức bình phong kia vẫn còn có ẩn cơ!?
Nhanh chóng áp chế lại xúc động, Lăng Đạo cũng phát hiện sự việc có chút bất thường.
Cường địch đã đánh tới nơi, thế quái nào Xuân Cốc Đồng Lão vẫn không mảy may có động tĩnh!?
Diễn Tông thấy thế, thấp giọng nói:
“Để ta!”
Hạ Hoàng Kiến dường như hiểu ý tứ, liền khẽ gật đầu nói:
“Khống chế lực đạo cho tốt.”
Nói xong, Diễn Tông không chần chừ hành động, quán chú chân nguyên vào quyền đầu, tung ra một quyền đánh về phía trước.
Ầm một tiếng, quyền kình cuốn theo phong nhuận phá toang những vật cản trên đường nó đi qua, lực đạo vừa đủ chấn nát bức bình phong mà không hề gây tổn hại đến những đồ vật phía sau.
Tức khắc, cảnh tượng thần bí phía sau bức bình phong liền hiện ra trước mắt, bọn họ không khỏi ngây người sững sốt một phen.
Vào lúc này, trên bục thềm đại sảnh, người ngồi trên chủ tọa là một bà lão ước chừng trên dưới tám mươi tuổi, tay chân bị trói chặt vào chiếc ghế đang ngồi, nơi bị trói trên thân thể bà lão đều rươm rướm máu, hơn nữa, miệng bị nhét vào một vò vải lớn, cho nên dù biểu tình trên mặt thể hiện sự kinh hãi đến tột cùng, vẫn không thể lớn tiếng kêu la.
“Chết tiệt, chúng ta bị lừa!?”
Diễn Tông tức giận quát lên.
Ý nghĩ lóe lên trong đầu Diễn Tông lúc này, chính là Ngô Chính và Thiên Nhu Thủy hai người đồng lõa, chơi khăm bọn họ.
Thảo nào sau khi thông tri bọn họ tiến đến, Ngô Chính liền nhanh chóng ly khai, thậm chí giờ phút này đây còn không thể cảm ứng được sự hiện diện của hắn trong biệt viện.
“Khoan phỏng đoán…”
Hạ Hoàng Kiến dường như phát hiện điều gì, liền triển khai khinh công phóng vào bên trong.
Nhưng ngay khi đặt chân lên bậc thềm, trực giác Hạ Hoàng Kiến nhắc nhở nguy hiểm ập tới, Hạ Hoàng Kiến liền phản xạ trở lại, xoay người một vòng lui về phía sau.
Đột nhiên, từ bốn phương tám hướng, hàng loạt các mũi tiễn phóng ra nhanh như thiểm điện, tốc độ bất khả tư nghị, trong vòng một sát na liền giết chết bà lão đang ngồi trên chủ tọa kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]