Chương trước
Chương sau
Phái Tiêu Dao vốn dĩ đã biến mất từ trước thời đại này rất lâu, thật không ngờ đến tận bây giờ vẫn còn truyền lại hậu nhân, thậm chí những môn công phu trứ danh của môn phái này còn chưa từng thất lạc, quả thực khiến Ngô Chính phải nhìn bằng ánh mắt khác.

Không để ý đến hắn phỏng đoán, Thiên Nhu Thủy nắm lấy bả vai hắn nhấc bổng cả người lên, song lại khẽ nhếch mép liếc nhìn Không Trí một chút, liền triển khai khinh công rời đi.

Ngay khi bóng lưng Thiên Nhu Thủy khuất tầm mắt, Không Trí đột nhiên quỵ xuống một chân, một tay siết chặt phương trượng để bám trụ, tay kia ôm ngực, chợt một tia máu lăn dài xuống mép, sắc mặt lão trở nên trắng bệch, khí tức hư thoát như thể cạn kiệt sinh lực.

Nguyên lai nãy giờ Không Trí chỉ là cường ngạnh tỏ ra không việc, kỳ thực sau khi giao thủ với Thiên Nhu Thủy đã lãnh nhận nội thương nghiêm trọng. 

Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến lão dễ dàng thỏa hiệp, nhượng bộ “con mồi” gần như đã nắm chắc trong lòng bàn tay cho đối phương.

“Hừ, nhất định sẽ có một ngày ta hoàn trả gấp mười lần nỗi nhục hôm nay!”

Không Trí lầm bầm trong miệng một mình.

… … …

Chẳng mất bao lâu, Thiên Nhu Thủy mang theo Ngô Chính đã trở về nơi ẩn cư của ả.

Bởi vì trên đường bị vải đen che mắt, Ngô Chính hầu như không biết được chính xác là mình đang ở đâu, nhưng sau khi nhìn thấy phong cảnh nơi này liền đoán rằng địa phương này có thể chính là Xuân Cốc mà trước đó được nghe.

Chung quanh hắn lúc bấy giờ là một màu xanh diệp bát ngát, ở phía xa xa những dãy núi cao vút trùng điệp bị đoàn vân vụ mờ ảo che khuất đi đỉnh đầu, trung tâm sơn cốc có một hồ nước lớn nhuốm màu diệp lục, đủ loại hoa dại sinh sôi tươi tốt ven hồ, còn có không ít hồ điệp với đôi cánh sặc sỡ bay lượn phía trên những đóa hoa.

Phải nói phong cảnh nơi đây vô cùng tuyệt hảo, khiến lòng người có cảm giác thư thái như thể được trút bỏ hết mọi phiền ưu.

Trông thấy Ngô Chính ngây người đứng đó, Thiên Nhu Thủy không khỏi đánh thức:

“Muốn thưởng thức cảnh sắc thì để sau, mau vào đi thôi.”

Ngô Chính lúc này mới thu lại tâm tình, nhìn qua Thiên Nhu Thủy cười khổ nói:

“Tiền bối, ngươi là đang đùa ta?”

Nhưng vừa nói xong câu này, Ngô Chính lại phát hiện mình đã có thể cử động bình thường, liền buột miệng cười trừ nói:

“Từ khi nào…”

Thiên Nhu Thủy thiếu kiên nhẫn chen lời nói:

“Huyệt đạo phong bế ít lâu liền tự giải, ngươi còn đứng đó?”

Song không dây dưa nữa, Ngô Chính minh bạch hiện tại không thể trốn thoát được, nên rất ngoan ngoãn theo sau lưng Thiên Nhu Thủy đi vào cửa môn, phía sau cửa môn là biệt viện tương đối rộng rãi nhưng lại trông có phần quạnh quẽ.

Tiến vào đại sảnh, Ngô Chính phát hiện biệt viện đại khái là có hai gian phòng riêng biệt, dường như nơi này không chỉ có một mình Thiên Nhu Thủy.

Hắn hiếu kỳ hỏi:

“Tiền bối là sống một mình ở đây?”

“Trước kia thì không, bây giờ thì đúng như vậy.”

Thiên Nhu Thủy không quay lưng lạnh nhạt nói.

Ngôn thoại là vậy nhưng Ngô Chính ẩn ẩn có thể nghe thấy bên trong giọng nói đối phương có phần tang thương không thốt nên lời, bất quá hắn cũng không đi sâu tìm hiểu.

Sau khi bất tri bất giác được giải huyệt, dược hiệu của Liệu Thương Đan phát huy tác dụng giúp Ngô Chính chí ít đã có thể đi đứng bình thường.

Hắn đảo mắt quan sát một vòng, bên trong đại sảnh chỉ có một bộ bàn ghế đơn thuần nhưng bốn phía lại treo rất nhiều bức tranh, họa tiết trên các bức tranh đại đa số đều là miêu tả cảnh vật kèm theo các dòng thơ thâm thúy khó hiểu.

Ngô Chính không phải là người yêu thích thi ca hội họa, nên không hề hay biết mỗi một tác phẩm đang treo trên bốn bức tường kia đều có thể khiến cho các thi sĩ trên thế gian phải rơi lệ dạt dào cảm xúc, bất quá những tuyệt phẩm này lại để cặp mắt trần của hắn thưởng thức quả thực là hết sức lãng phí.

Đột nhiên, Thiên Nhu Thủy quay lại đối diện với hắn nói:

“Ngươi ở đây đợi ta chốc lát.”

Nói xong, Thiên Nhu Thủy liền ly khai đại sảnh, để mặc Ngô Chính một người ngốc ở nơi này.

Nghe tiếng bước chân đối phương nhỏ dần đến khi không thể nghe thấy, Ngô Chính mới tùy ý tiến tới chiếc ghế ngồi xuống trầm mặc.

“Không biết tin tức Đông Phương Bạch rơi vào tay Xuân Cốc Đồng Lão là thật hay giả, bất quá nếu là thật phỏng chừng nàng đang bị giam giữ tại đây.”

Ngô Chính thầm nghĩ.

Tình trạng của hắn chỉ là chịu nội thương không phải là tiêu hao đến cạn kiệt chân nguyên, bản thân sở hữu công pháp phụ trợ Liệu Thương Thiên lại phục dụng thêm Liệu Thương Đan, tin rằng không mất bao lâu liền sẽ bình phục không thành vấn đề.

Thế nên hắn có thể lợi dụng Thiên Nhu Thủy đánh giá thấp mình để tìm cơ hội trốn thoát, nhưng lại đang khả nghi có thể đối phương là cố ý, bằng không ả sẽ không giải huyệt lại còn để cho hắn tự tiện như vậy.

Bất quá nếu Đông Phương Bạch thực sự rơi vào tay Thiên Nhu Thủy, chỉ cần điểm này thôi đã đủ cơ sở để ả tự tin Ngô Chính sẽ không dám bỏ trốn.

Nghĩ đến đây tâm tình Ngô Chính trở nên trầm trọng, điều tất yếu là hắn không biết Thiên Nhu Thủy rốt cuộc là muốn gì ở mình.

Trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên Ngô Chính nghe thấy tiếng bước chân, liền khẩn trương đứng dậy trở về vị trí cũ.

Thiên Nhu Thủy từ bên ngoài đi vào lướt qua mặt hắn không thèm ngó ngàng, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế mà hắn vừa mới ngồi.

Lúc này đây, Ngô Chính mới để ý đến chiếc bình nhỏ nằm trong tay Thiên Nhu Thủy, tiểu bình này trông vô cùng quen thuộc, chính là dùng để chứa đựng Tăng Nguyên Đan mà trước đây Ngô Chính dành tặng cho Đông Phương Bạch.

Không nghi ngờ gì nữa, điều này đã xác thực tin tức Đông Phương Bạch rơi vào tay Thiên Nhu Thủy là không sai.

Mắt thấy Ngô Chính phản ứng hơi thái quá, Thiên Nhu Thủy hài lòng mỉm cười, có vẻ đây là điều mà ả đang chờ đợi.

“Ngươi nhận ra vật này?”

Thiên Nhu Thủy khiêu mi nói.

Nghe vậy, Ngô Chính cũng biết mình vừa rồi thất thố, liền nhanh chóng áp chế tâm tình, cố gắng tỏ ra bình thản nói:

“Nhận ra.”

“Nếu đã nhận ra, hẳn là ngươi cũng minh bạch tình cảnh của mình lúc này rồi chứ?”

Thiên Nhu Thủy nói.

Ngô Chính khẽ gật đầu không phủ nhận.

Không dài dòng, Thiên Nhu Thủy liền đi vào chính sự nói:

“Nếu ngươi muốn giữ lại tính mạng của mình và cả... tình nhân, tốt nhất là không được nửa lời nói dối, nếu để ta phát hiện... ngươi sẽ không muốn biết kết cục này đâu.”

Dù sao cũng đã lật bài ngửa, Ngô Chính không cần phải tỏ ra hữu lễ với đối phương, liền thẳng thừng nói:

“Nói đi, ngươi muốn gì?”

“Ta muốn gì ư?”

Thiên Nhu Thủy từ tốn đặt tiểu bình lên bàn nói:

“Ta chính là muốn thứ này.”

“Phù...”

Ngô Chính chợt nhẹ nhõm thở ra, chốc lát sau lại tươi cười nói:

“Còn tưởng rằng ngươi sẽ làm khó dễ ta, nào ngờ chỉ đơn giản như vậy.”

Thiên Nhu Thủy nghe thế, ánh mắt liền trở nên sáng ngời nhìn hắn nói:

“Thật sự đơn giản? Ngươi còn thứ này rất nhiều?”

“Ta hiện tại không có...”

Ngô Chính hơi nghĩ ngợi nói:

“Bất quá loại tiểu bình này bên trong các tòa thành lớn bầy bán rất nhiều.”

Lời này vừa lọt vào tai, Thiên Nhu Thủy phát hiện mình bị đối phương dắt mũi lừa gạt, liền tức giận đập tay lên bàn “rầm” một tiếng, nghiêm mặt nhìn hắn nói:

“Ngươi dám giở trò trước mặt ta!?”

Ngô Chính cũng không chịu cúi đầu, liền nổi cáu quát lên:

“Ta giở trò khi nào? Không phải là ngươi nói ngươi muốn ‘thứ này’ đấy ư?”

“Già mồm cải láo!”

Thiên Nhu Thủy bỗng nhiên phát ra khí thế hừng hực uy hiếp.

Nhưng Ngô Chính cũng là bậc thầy trong lĩnh vực giao đấu khí thế, mặc dù hiện tại không có khả năng chống cự nhưng chút uy hiếp này không khiến cách hành xử của hắn trở nên bất thường.

Hắn tỏ ra ương ngạnh nói:

“Ta thực sự là mua được tiểu bình này từ các hàng quán bầy bán vật dụng thủ công trong một tòa thành, nào có nửa lời dối trá!? Nếu muốn giết ta cứ việc ra tay, hà cớ phải tìm một nguyên do bất hợp tình hợp lý như vậy!?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.