Chương trước
Chương sau
Ý tứ của hắn không phải là để giải thích tại sao lại nghe lén ba người trò chuyện, mà là nói đến sự việc có phần trùng hợp này. Thâm ý là trêu chọc sứ giả Minh giáo Ba Tư, hắn vốn dĩ không cần phải giải thích.

“Ngươi không phủ nhận tức thị thừa nhận. Mau nói, ý đồ của ngươi là gì?”

Diêu Tắc âm trầm quát lên.

Đồng thời điểm cả ba người sứ giả Minh giáo Ba Tư đều phát ra khí thế, mạnh mẽ áp bách về phía Ngô Chính.

“Ba người các ngươi tự tin như vậy!?”

Tựa hồ đã tức giận, Ngô Chính nhíu mày lạnh giọng nói.

Bỗng nhiên, một luồng khí thế ngưng trọng vô cùng khủng khiếp, lấy Ngô Chính làm trung tâm phát tán xung quanh, triệt để lấn át khí thế của ba người sứ giả Minh giáo Ba Tư.

Cảm nhận áp lực cường đại mãnh liệt giáng xuống, ba người Khu Ni Cơ nhất thời kinh hãi vô cùng, mặc dù đã lường trước hắc y nhân trước mắt rất lợi hại nhưng không thể ngờ là mạnh mẽ đến nhường này.

“Các hạ rốt cuộc là do ai phái đến, chúng ta không nhớ đã từng đắc tội người nào có võ công cao cường như các hạ đây.”

Cảm giác bất lợi về phía mình, Khu Ni Cơ liền dùng lời lẽ khiêm nhường nói.

“Hừ, đắc tội người khác còn không thèm để bụng, cho rằng Minh giáo các ngươi người đông thế mạnh có thể nhất thủ già thiên, không xem ai ra gì đi?”

Ngô Chính hợp diễn hừ lạnh nói.

Nghe vậy, ba người Khu Ni Cơ không khỏi đưa mắt nhìn nhau, từ ánh mắt nghi hoặc của đối phương tựa hồ không tìm ra dấu vết.

Chiếu theo tình hình này một khi động thủ có thể sẽ lưỡng bại câu thương, Khu Ni Cơ nhẫn nại dò hỏi hòng tìm ra nguyên cớ hòa giải:

“Nếu thực sự là chúng ta có lỗi trước, nhất định sẽ nhận lỗi đồng thời đáp ứng yêu cầu của các hạ, nhưng là các hạ phải cho chúng ta một nguyên do thích đáng mới được.”

Nghe được lời này, Ngô Chính trong bụng âm thầm cười to: “Không phải các ngươi vừa rồi còn rất hùng hổ chất vấn, thế quái nào dọa dẫm chút ít liền khép nép muốn nhận lỗi rồi?”

Thế nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, lạnh nhạt nói:

“Nguyên do thích đáng? Chỉ cần có nguyên do thích đáng các ngươi liền đáp ứng yêu cầu của ta, có phải hay không?”

“Không sai, tuy nhiên phải là việc trong khả năng của chúng ta.”

Khu Ni Cơ cẩn trọng đáp.

“Như vậy dễ nói chuyện...”

Ngô Chính khẽ gật đầu, giọng điệu có phần hòa hoãn tựa cười nói tiếp:

“Có biết hay không, tiểu thôn các ngươi dừng chân là có bằng hữu của ta? Các ngươi khiến bằng hữu của ta kinh hãi là tội thứ nhất, ỷ thế bức người chiếm dụng nhà cửa của thôn dân là tội thứ hai, thứ ba chính là nãy giờ tự cao tự đại chất vấn uy hiếp cả ta. Các ngươi nói, có thích đáng hay không?”

Nghe xong, ba người sứ giả Minh giáo Ba Tư ai nấy mục trừng khẩu ngốc. Dường như mớ thông tin vừa rồi quá mức phi thường cao siêu, ba người phải cần tương đối thời gian để tiếp thu trong đầu.

Bất chợt cảm giác như mình bị đùa giỡn, lửa giận bừng bừng dấy lên trong tâm, Diêu Tắc lớn tiếng quát mắng:

“Vương bát đản, ngươi dám giễu cợt bọn ta!?”

Hai người còn lại cũng phẫn nộ vô cùng, đến cả Khu Ni Cơ nãy giờ rất bình tĩnh, lúc bấy giờ sắc mặt cũng âm trầm sát khí, như thể muốn phanh thây ngàn đoạn tên hắc y nhân trước mắt.

“Không phải các ngươi muốn một nguyên do thích đáng ư? Ta có đến ba nguyên do rồi còn gì? Hơn nữa ngươi vừa mắng ta chính là nguyên do thứ bốn. Hừ, các ngươi muốn phủi miệng không giữ lời?”

Ngô Chính căng ra da mặt thể hiện độ dày, cáu gắt lớn tiếng đáp trả.Ngô Chính căng ra da mặt thể hiện độ dày, cáu gắt lớn tiếng đáp trả.

“Không có một chút liêm sỉ!”

Diêu Tắc nghiến răng nghiến lợi mắng.

“Cùng lắm là chiến một trận, cho rằng chúng ta sợ ngươi!?”

Phí Huyễn lớn tiếng nói, đồng thời vận lực súc thế dường như là muốn phát động tấn công.

Trái lại, Khu Ni Cơ thì không muốn động thủ. Trước mắt nhiệm vụ của ba người đang có dấu hiệu chuyển biến xấu, nếu lại chịu tổn thương vào lúc này khó nói sẽ bỏ lỡ cơ hội truy ra tung tích của Địa Ỷ Ti.

Khu Ni Cơ lại lên tiếng muốn tìm biện pháp ổn thỏa cả hai bên:

“Nếu các hạ không muốn chúng ta làm phiền tiểu thôn phụ cận, như vậy chúng ta không nán lại nữa là được. Vừa rồi có chút thất lễ, nhưng là các hạ chủ động nghe lén chúng ta trò chuyện trước. Công bằng mà nói, hai bên không ai nợ ai mới phải.”

“Nếu các ngươi đã chịu rời khỏi thôn, ta cũng không làm khó các ngươi nữa, đường ai nấy đi thôi.”

Ngô Chính hòa hoãn nói.

“Bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy!?”

Tựa hồ rất tức giận, Diêu Tắc không cam lòng nói.

“Im miệng!”

Khu Ni Cơ lớn tiếng quát lên, lại nhẹ giọng quay sang Ngô Chính nói:

“Đa tạ các hạ, chúng ta cáo từ!”

Song Khu Ni Cơ hướng về phía hai người đồng bọn ra lệnh:

“Đứng đó làm gì, mau đi thôi.”

Nghe vậy, hai người Diêu Tắc bất đắc dĩ phải làm theo, nhưng vẫn vứt lại ánh mắt ác độc về phía Ngô Chính, chần chờ một hồi mới chịu xoay người ly khai.

Sưu!

Ngay khi ba người muốn rời đi, đột nhiên một đạo kiếm khí xé gió phóng đến, nhắm thẳng vào bóng lưng Diêu Tắc. 

“Cẩn thận!”

Lập tức phát giác, Phí Huyễn khẩn trương quán trú nội công vào Thánh Hỏa Lệnh, đánh ra một đường kình lực đổi hòng thay đổi quỹ đạo kiếm khí.

“Trúng kế, mau tránh ra!”

Khu Ni Cơ hoảng hốt hô lên.

Nhưng là lời nhắc nhở thốt ra hơi muộn màng. Chỉ thấy kiếm khí đột ngột quay ngoắt một trăm tám mươi độ, không nhắm vào Diêu Tắc nữa mà phóng thẳng đến Phí Huyễn.

Phốc!

Vừa tung chiêu không kịp thu thế, kiếm khí đã đạt được mục đích đâm xuyên qua bả vai Phí Huyễn khiến một bên cánh tay tê rần, nhất thời vô lực buông ra Thánh Hỏa Lệnh.

“Phí Huyễn!”

Trông thấy cảnh này, Diêu Tắc vừa kinh hãi vừa giận dữ hét lên.

“Không cần lo lắng cho ta, mau nhặt lấy Thánh Hỏa Lệnh, mục đích của hắn là Thánh Hỏa Lệnh!”

Phí Huyễn không quan tâm đến vết thương của mình, hoảng hốt cao giọng hô lên.

Tuy nhiên...

Vù một tiếng, Ngô Chính đã xuất hiện tại vị trí Thánh Hỏa Lệnh rơi xuống, thành công đoạt lấy về tay. Mà vật một khi vào tay Ngô Chính lập tức liền tiêu thất không còn tăm hơi, yên ổn nằm trong hành trang hệ thống không thể đoạt lại.

“Thánh Hỏa Lệnh đâu rồi!?”

Nhìn thấy Thánh Hỏa Lệnh tựa như bốc hơi, Khu Ni Cơ kinh nghi không thôi.

“Vương bát đản! Chết đi cho ta!”

Không giữ được bình tĩnh nữa, Diêu Tắc liền vung lên Thánh Hỏa Lệnh nhào đến tấn công Ngô Chính.

Thánh Hỏa Lệnh, Phong Hỏa Liên Thiên!

Kình lực hỗn độn như hóa thành hỏa diệm, lại cuồn cuộn liên hồi như phong nguyệt bủa tới, một đòn toàn lực này sức công phá mạnh mẽ không thể nghi ngờ.

“Thánh Hỏa Lệnh danh bất hư truyền, ta sớm đã muốn lĩnh giáo, đáng tiếc... ngươi quá yếu!”

Thậm chí không thèm tránh né, Ngô Chính súc thế Thất Thương Quyền, vung tay đón đỡ liền nhẹ nhàng chấn tan Phong Hỏa Liên Thiên, không có một chút khó khắn nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.