Chương trước
Chương sau
“Muốn báo thù? Đơn giản, chủ công của ngươi – Triệu Mẫn quận chúa, không phải mới là người đồng ý để cho bạch lão, xuất thủ giao đấu với ta hay sao? Kẻ thù thực sự của ngươi là ai, ngươi còn không phân biệt được nữa!?”

Ngô Chính châm ngòi ly gián nói.

“Hắc lão, mau lùi lại, đừng để hắn kích động ly gián.”

Triệu Mẫn bình tĩnh nhắc nhở.

Nhưng là lời nói của nàng tựa hồ không lọt vào tai, chỉ thấy Hạ Bút Ông chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt đã nhiều hơn một phần mâu thuẫn, không tin tưởng vào Triệu Mẫn.

Thấy thế, Triệu Mẫn nội tâm bất an không thôi, nếu là cả Hạ Bút Ông cũng quay lưng với nàng, tình thế sẽ không thể cứu vãng được nữa.

Nàng kiên nhẫn hạ giọng giải thích cho Hạ Bút Ông:

“Bản quận chúa sở dĩ cho phép bạch lão chiến đấu với hắn, những tưởng chỉ là luận bàn đơn thuần, điểm đến là dừng. Nào ngờ Quỷ Sát Kiếm Ma thủ đoạn tàn độc, mượn cớ giữ lời với ngươi, mà ra tay hạ sát thủ. Thử nghĩ, trong chuyện này, ai mới người cần phải chịu trách nhiệm cái chết của bạch lão!? Ai mới là kẻ thù thực sự của ngươi!?”

Những chuyện minh bạch rõ tường như ban ngày thế này, đáng lẽ không cần Triệu Mẫn lắm lời lý giải. Thế nhưng Hạ Bút Ông đầu óc đơn giản, suốt ngày chỉ biết quyền cước và rượu thịt, nào có thể tự mình tư duy có chủ kiến!? Mặc dù thủ hạ dưới trướng như vậy rất dễ khống chế, nhưng đôi khi cũng tạo thành không ít phiền phức, để Triệu Mẫn lúc này rất đau đầu.

Hạ Bút Ông nghe thế liền quay đầu 1 8 0 độ ngoắt sang Ngô Chính, ánh mắt lăm lăm sát khí, khóa chặt lấy thân ảnh của hắn.

“Ha ha ha... tên ngu ngốc này, thật giống như là tiểu hài tử, rất đáng yêu!”

Ngô Chính trong bụng khoái chí cười hả hê, nhưng ngoài mặt vẫn là rất kìm chế, nghiêm nghị nói:

“Nói rất không sai. Nhưng ta cũng chỉ là bị tình thế ép buộc phải làm vậy mà thôi, hoàn toàn không hề cố tình. Chi bằng để ta bồi thường cho ngươi, giúp ngươi được hội ngộ với bạch lão, có muốn hay không?”

“Ngươi là nói thật?”

Hạ Bút Ông nửa tin nửa ngờ hỏi lại.

“Đừng tin lời hắn.”

Trông thấy tình cảnh này, Triệu Mẫn không khỏi có chút dở khóc dở cười, lại tiếp tục phải lý giải cho Hạ Bút Ông, ý nghĩa thực sự trong lời nói của Ngô Chính:

“Bạch lão giờ này đã là bước lên hoàng tuyền lộ, ngươi muốn được hội ngộ, chẳng khác nào là muốn tự mình đâm đầu vào tử lộ, nhưng chưa chắc đã có thể gặp được bạch lão.”


Nghe được lời này, để Hạ Bút Ông liền minh bạch Ngô Chính là đang trêu chọc, biến lão thành trò đùa tiêu khiển. Đột nhiên lão đùng đùng phẫn nộ, phát ra khí thế hét lớn:

“Tiểu tử khốn kiếp, dám đùa giỡn lão tử, hôm nay ngươi nhất định phải chết!”

Hạ Bút Ông đã không thể kìm chế cơn giận của mình được nữa. Triệu Mẫn thấy thế biết rằng không thể ngăn cản được, chuyện đã đi đến nước này, chỉ có thể hy vọng Hạ Bút Ông làm nên trò trống gì đó. Bằng không, tính mệnh của nàng đành phải mặc cho lão thiên định đoạt mất thôi.

“Đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ đều là vô nghĩa”. Mặc dù Triệu Mẫn tuổi tác không bao nhiêu, nhưng vẫn có thể thấu hiểu được đạo lý này.

“Nóng giận chỉ càng khiến ngươi chết nhanh hơn mà thôi.” Ngô Chính trong tâm đắc ý, so với Trượng Lộc Khách, khiêu khích Hạ Bút Ông đơn giản hơn rất nhiều.

Lúc bấy giờ...

Hạ Bút Ông như hóa thành quỷ thần, chân khí lục sắc ngưng tụ quanh thân, âm u lạnh lẽo vô cùng, không khí xung quanh như là trầm lại, tay phải cầm thiết bút quán chú chân khí tỏa ra cường mang, tay trái ngưng trọng súc thế khiến không gian như muốn bóp méo, vặn vẹo không ra hình thù.

Trong phương viên bán kính hai mươi thước xung quanh Hạ Bút Ông, tạo thành áp lực vô hình rất khủng khiếp, tựa như là trọng lực gấp mười, gấp trăm lần giáng xuống tinh thần vậy.

Triệu Mẫn đứng phía hậu phương Hạ Bút Ông, trong đầu không ngừng toan tính, lại quên mất phải tránh khỏi phạm vi chiến đấu ảnh hưởng. Lúc này cả người rệu rã, hữu khí vô lực mà ngồi bệt xuống đất, đôi mắt tràn ngập sợ hãi nhìn lấy hai người đang giằng co với nhau.

“So với Trượng Lộc Khách thì Hạ Bút Ông phương thức chiến đấu cường bạo, liều lĩnh hơn rất nhiều, rất có ý tứ.”

Đối mặt với Hạ Bút Ông khí thế dọa người, Ngô Chính vẫn còn dư dả thời gian để đặt tâm tư vào những chuyện khác.

Tác phong chiến đấu này của Hạ Bút Ông mặc dù sẽ rất bất lợi khi giao đấu với đối thủ đồng cấp bậc, nhất là những tên trong đầu có nhiều mưu mô quỷ kế, nhưng khi chiến đấu với đối thủ mạnh hơn mình, thì liều mạng mới thực sự là phương thức tác chiến mạnh nhất, dùng để đối phó tùy vào tình huống.

Thế nên Ngô Chính cũng không dám khinh thường nhất cố, lật thuyền trong mương không phải là chuyện vui vẻ gì có thể chấp nhận được, tốt nhất không nên để việc này xảy ra.

Từ lúc bắt đầu chiến đấu với Trượng Lộc Khách, chồng chất trên người Ngô Chính đã là chín cái huyễn ảnh phân thân Loa Toàn Cửu Ảnh, cho nên mới có thể dễ dàng đánh lừa Trượng Lộc Khách mà đắc thủ.

Giờ phút này, chín cái huyễn ảnh phân thần đồng thời hiện ra, bốn phương tám hướng bao vây lấy Hạ Bút Ông, không chừa cho lão đường lùi.

“Chín cái... tiểu tử!?”

Trông thấy một màn này, Hạ Bút Ông kinh nghi không thôi, lão hoàn toàn không thể minh bạch tại sao, bỗng nhiên lại xuất hiện đến chín cái Ngô Chính, còn tưởng rằng là huynh đệ sinh ra cùng một trứng.

“Một người trong chúng ta đã có thể giết chết bạch lão, bây giờ đến tận chín người hợp lực với nhau, ngươi, là muốn chết như thế nào?”

Giọng nói của Ngô Chính quanh quẩn trên không trung, không biết từ đâu phát ra, âm thanh được khuếch đại hữu lực, chân nguyên rung động trong không khí, xóa đi dấu vết của hắn, tương tự như cách mà lão nhân thần bí trước đó đã làm để che giấu tung tích của mình.

“Hừ, chết đi!”

Hạ Bút Ông không những không bị dọa, còn là vô cùng kích động khi nghe Ngô Chính nhắc đến cái chết của Trượng Lộc Khách.

Trên tay thiết bút quán chú chân khí đợi sẵn, Hạ Bút Ông mạnh mẽ quét ngang một phương.

Lục sắc cường mang tựa như phiên giang đảo hải, phút chốc liền đánh tan năm cái huyễn ảnh phân thân của Ngô Chính, phong cuốn vân tản chỉ còn lại là xung lực chấn động trong hư vô.

“Là huyễn ảnh!?”

Cảm giác bị đùa giỡn sâu sắc, Hạ Bút Ông mặt mày khó coi như là quả hồng phơi khô, lại cắn răng vung lên một chưởng hòng đánh tan bốn cái huyễn ảnh phân thân còn lại, tìm ra chân thân của Ngô Chính.

Huyền Minh Thần Chưởng!

Đây là chưởng pháp trứ danh tàn độc của Huyền Minh nhị lão.

Chân khí quỷ dị như ngưng thành thực thể, cuồn cuộn mênh mông phiên vân phúc vũ, bao trùm hết thảy không gian không chừa một lối thoát, mạnh mẽ chấn tan bốn cái huyễn ảnh phân thân còn lại.

“A...”

Thế nhưng Hạ Bút Ông lúc này ngây người thất thần, mục trừng khẩu ngốc nhìn lấy khoảng không vô định kia. Thì ra chín cái thân ảnh bao vấy lấy lão nãy giờ, đều là huyễn ảnh phân thân, từ đầu đã không có chân thân ở đó.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.