Chương trước
Chương sau
Nếu đổi lại là Ngô Chính, người khác trông vào, liền cho rằng hắn chỉ là một tên công tử phú gia nào đó, tầm tầm thường thường mà thôi.

“Ngươi không có một lời giải thích nào cho ta ư?”

Ngô Chính ý niệm giao tiếp với hệ thống.

Tuyệt thế sơ kỳ tu vi có thể sở hữu trong mình chân nguyên, trước đây chưa từng nghe qua, chuyện này quả thực quá ư là thần kỳ, để hắn không thể không đặt ra nghi vấn.

Hệ thống: “Túc chủ yên tâm, Cửu Dương Chân Kinh mà túc chủ đang tu luyện, đã qua hệ thống cải biến, cho nên mới được xếp vào thiên cấp đỉnh tiêm trong thương thành tính năng, hơn nữa túc chủ sở hữu tiên thiên đạo thể, có thể luyện ra chân nguyên sớm hơn thường nhân, cũng không phải là việc gì bất khả tư nghị.” 

“Cửu Dương Chân Kinh đã qua tay ngươi cải biến!? Tại sao trước đây ngươi không nói cho ta biết?”

Ngô Chính ngạc nhiên hỏi.

Hệ thống: “Hệ thống chỉ có thể trả lời khi túc chủ đặt ra nghi vấn, không có nhiệm vụ phải giải thích tường tận mọi việc.”

“Ngụy biện là giỏi!”

Ngô Chính nội tâm rất bất mãn, lại tiếp tục nghi vấn:

“Nói như vậy, những môn võ học mà ta sở hữu, cũng là tương tự như thế!?”

Hệ thống: “Không sai.”

“Thảo nào lần trước giao đấu Thất Thương Quyền với Đường Văn Lượng, lại có loại cảm giác chênh lệch một trời một vực như thế!”

Ngô Chính có chút cảm khái.

Bất chợt, hắn lại nhớ đến trước kia mình từng tặng Cửu Dương Chân Kinh cho Trương Tam Phong, nhất thời để hắn cảm thấy rất hứng thú.

“Hệ thống, ngươi nói Trương Tam Phong nếu là tu luyện Cửu Dương Chân Kinh của ta, có cơ hội nào phá toái hư không rời đến thế giới khác hay không!?”

Ngô Chính hiếu kỳ dò hỏi.

Hệ thống: “Có thể, nếu Trương Tam Phong có thể lĩnh ngộ và luyện thành tầng thứ tám của Cửu Dương Chân Kinh, phá toái hư không không phải là vấn đề.”

Nghe vậy, Ngô Chính càng phấn khởi không thôi, liền buột miệng hỏi tiếp:

“Ngươi có biết, sau khi phá toái hư không, Trương Tam Phong sẽ đi đến thế giới nào!?”

Hệ thống: “Bất cứ ai ở thế giới thứ nguyên phá toái, đều sẽ đến bản nguyên Đại Thế Giới.”

“Ngươi có thể nói đơn giản một chút có được hay không, cái gì là thứ nguyên, cái gì là bản nguyên!?”

Ngô Chính phàn nàn nói.

Hệ thống: “Bản nguyên sinh ra thứ nguyên, thứ nguyên tồn tại để duy trì bản nguyên, bản nguyên thế giới chính là cốt lõi của vũ trụ, mà thứ nguyên thế giới là các sợi dây liên kết tạo thành vũ trụ...”

“Quên đi, không cần tiếp tục trình bày, nói cho ta Đại Thế Giới là cái quái gì?”

Ngô Chính phũ phàng cắt ngang nói.

Những thứ kiến thức vượt quá tầm với, lại không có chút tác dụng vào lúc này, hắn hiển nhiên là không muốn lãng phí nơron thần kinh của mình vào những việc vô bổ này.

Hệ thống: “Bản nguyên thế giới, hay còn gọi là Đại Thế Giới, là vùng không gian có pháp tắc cao nhất, cũng là nơi duy nhất có thể dung nhập những sinh linh cường đại bậc nhất trong vũ trụ này.”

Hệ thống giọng điệu vẫn cứng nhắc, lạnh lùng, vô cảm như thường lệ mọi khi, tuy nhiên chẳng hiểu vì điều gì, Ngô Chính lại có thể cảm nhận được sự tang thương, tịch mịch và lưu luyến từ trong giọng nói máy móc, băng lãnh ấy.

Đây đã là lần thứ hai, hắn biết được hệ thống thực sự có cảm xúc của riêng mình. 

Lần đầu tiên là khi Ngô Chính vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê, bất giác phát hiện mình đã xuyên không, đến một thế giới khác.

Khi đó, hắn còn mơ hồ cảm nhận được sự khinh bỉ, xem thường của hệ thống, dường như việc trò chuyện cùng Ngô Chính, chẳng khác nào là một sự sỉ nhục đối với hệ thống vậy.

Mãi cho đến tận bây giờ, Ngô Chính mới có thể một lần nữa khẳng định, cảm giác của hắn lúc trước là hoàn toàn không sai, hệ thống quả nhiên là có cảm xúc, có linh hồn, có ý nghĩ của riêng mình, không phải chỉ là một cái máy, do một sự tồn tại vượt ngoài tầm hiểu biết nào đó thiết lập sẵn, để gắn vào trong đầu của hắn.

Nghĩ đến đây, Ngô Chính bất chợt có một loại cảm thông đến khó hiểu, nhất thời không biết phải nói như thế nào. 

Đây có thể là hệ quả của việc dung hợp linh hồn với hệ thống mà thành, bằng không, làm sao có thể chỉ nghe qua giọng nói máy móc, khô khan, lại có thể thấu hiểu được cảm xúc, tư vị bên trong!?

Cứ thế im lặng một hồi lâu, cái cảm giác tang thương, tịch mịch kia dần dần nguôi ngoai, sau đó lại hoàn toàn biến mất, tưởng chừng là chưa từng có cảm giác này bao giờ.

Nội tâm Ngô Chính khẽ mỉm cười, hiển nhiên là minh bạch hệ thống có chút thất thố, ngay lập tức liền chuyển mình trở về như trước đây, không lưu lại chút dấu vết để hắn có thể lần ra.

Ngô Chính cũng không để ý đến cảm nghĩ của hệ thống nữa, liền chú tâm vào chuyện khác, dụng ý niệm kiểm tra thông tin nhân vật. 

Tức khắc, một bảng hình chiếu điện tử, “thông tin nhân vật” giao diện hiện ra trước mắt hắn:

“Thông tin nhân vật.

Danh tính: Ngô Chính.

Tuổi tác: 1 7.

Thể chất: tiên thiên đạo thể.

Tu vi: tuyệt thế sơ kỳ.

Danh hào: Lục Mạch Kiếm Tiên, Quỷ Sát Kiếm Ma.

Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh (tầng 6),Liệu Thương Thiên (phụ trợ),Dịch Cân Đoán Cốt Thiên (phụ trợ).

Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm (đăng phong tạo cực),Hoành Không Na Di (đăng phong tạo cực),Loa Toàn Cửu Ảnh (đăng phong tạo cực),Vi Đà Chưởng (đăng phong tạo cực),Thất Thương Quyền (lô hỏa thuần thanh)

(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa (nhập môn),tinh thông (tiểu thành),lô hỏa thuần thanh (đại thành),xuất thần nhập hóa (viên mãn),đăng phong tạo cực (đại viên mãn)

Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu. 

Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.

Điểm sát lục: 6 1 5 (dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)

Danh vọng: 1 0 6 7 2 (điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng)”

“Chừng này cơ sở, hẳn là đã đủ để ta hoành hành ở thế giới này đi, không cần lại phải e ngại bất cứ điều gì nữa!”

Nội tâm Ngô Chính rất hài lòng với thành quả của mình.

Hiện tại, nếu nói về quân lực, tin tưởng Minh giáo sẽ không ngần ngại dốc sức trợ giúp cho hắn. Nếu nói về thực lực, tự thân hắn cũng đã có thể so với tông sư sơ kỳ cấp bậc. Còn nói về chỗ dựa!? Trương Tam Phong không có lý do gì để từ chối làm hậu thuẫn cho hắn, đừng quên trước đó Ngô Chính còn thỏa điều kiện với Triệu Mẫn nữa.

Hết thảy đều đã chuẩn bị ổn thỏa, thử hỏi thế giới này còn thứ gì có thể khiến Ngô Chính phải e ngại, sợ hãi!?

Nói về sợ hãi, có chăng, Ngô Chính cũng chỉ sợ hãi chính bản thân mình mà thôi, nếu hắn không thể kiểm soát tốt bản tâm, để tâm ma tiếp tục xâm lấn, có khi một ngày nào đó, hắn thực sự sẽ không còn là chính mình nữa.

Tất nhiên, Ngô Chính sẽ không để điều này xảy ra, trừ phi lão thiên quả thực là muốn bức hắn vào chân tường, không cho hắn một cơ hội nào ngóc đầu, bằng không có hệ thống nơi tay, dù là thiên mệnh trên đầu, hắn cũng muốn lật cho bằng được mới thôi.

Thời gian một ngày của Ngô Chính tại Cổ Mộ vẫn chưa hết, lúc này hắn lại nhập thần trên giường hàn ngọc, tranh thủ thời gian đánh bóng, vững chắc căn cơ. 

Dù sao tu vi có được nhờ đan dược thường sẽ bất ổn định, không thể phát huy được toàn bộ tiềm lực vốn có, nhất định không được vì đắc ý nhất thời mà xem thường, ảnh hưởng đến thành tựu sau này.

...

Cứ thế không biết đã qua bao lâu thời gian.

Bên trong thạch thất, ánh nến lờ mờ hư ảo, không phân biệt được ngày đêm.

Bỗng nhiên...

Tiếng bước chân nhẹ nhàng, không có ý che giấu động tĩnh, rơi vào tai Ngô Chính tương tự như là chuông báo thức, nhắc nhở hắn bây giờ đã là canh năm.

Ngô Chính từ tốn rời giường, đi đến cánh cửa thạch thất, dùng lực mở ra.

Đối diện hắn lúc bấy giờ, là một người nữ tử, dung mạo vô cùng xinh đẹp, tựa như là tiên nữ giáng trần, không ai khác chính là hoàng sam nữ tử, như mọi hôm, đến đây để hỏi hắn một câu:

“Ngươi thương thế, đã khỏi hẳn?”

Ngô Chính nghe thế, không khỏi buồn cười nói:

“Ngươi là quên, ta đã bình phục từ hôm qua rồi ư?”

Hoàng sam nữ tử không trả lời, thần sắc vẫn là lạnh nhạt không đổi.

Tựa hồ, nàng đã quen dùng câu “ngươi thương thế đã khỏi hẳn?” thay vì “ngươi biến khỏi đây được chưa?” rồi. 

Ngô Chính hiển nhiên là minh bạch, nhưng vẫn rất yêu thích trêu chọc nàng:

“Như thế nào? Không nỡ để ta rời đi sao? Có phải hay không, muốn ta lưu lại thêm vài ngày nữa, để làm bạn với ngươi?”

“Đi theo ta.”

Hoàng sam nữ tử không đoái hoài đến hắn, liền quay lưng đi trước.

“Này, đợi ta, không cần phải đi nhanh như vậy a!”

Ngô Chính khẩn trương hô lên, lại nhanh chóng triển khai Hoành Không Na Di, đuổi theo phía sau.

Hoàng sam nữ tử cước bộ trông qua thì rất chậm chạp, thế nhưng thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, chớp mắt đã di chuyển được một khoảng cách khá xa, bộ pháp vô cùng thuần thục, uyển chuyển, biến hóa mạc trắc, đến cả Ngô Chính cũng phải toàn lực triển khai khinh công, mới có thể theo kịp nàng.

Rất nhanh, hai người băng qua các hành lang quanh co, vòng vèo như là mê cung, cuối cùng đã đến được cửa khẩu mật thất. 

Bởi vì di chuyển quá nhanh, Ngô Chính thậm chí còn chẳng nhớ nổi, mình bằng cách nào có thể đến được chỗ này, chỉ biết các con đường trong Cổ Mộ, mười ngõ y hệt như một, còn phải liên tiếp lựa chọn giữa trái và phải, rất dễ bị đánh lạc hướng.

Hoàng sam nữ tử dừng lại cước bộ, không biết là làm như thế nào, bỗng nhiên thạch môn to lớn, nặng nề dần dần nâng lên, khiến cả mặt đất rung động, còn có một ít bụi cát từ phía trên đầu rơi xuống, tưởng chừng là một trận động đất cỡ nhỏ đang diễn ra.

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống được viết bởi kieulao một trong những member của truyen cv. com, nếu bạn nhìn thấy được dòng này hãy truy cập và đọc truyện này ở website chính chủ như một sự tôn trọng dành cho tác giả!

Ngay khi thạch môn hoàn toàn mở ra, Hoạt tử nhân mộ trở về trạng thái bình lặng, yên tĩnh vốn có, một quang cảnh vô cùng xinh đẹp bất chợt hiện ra trước mắt Ngô Chính.Ngay khi thạch môn hoàn toàn mở ra, Hoạt tử nhân mộ trở về trạng thái bình lặng, yên tĩnh vốn có, một quang cảnh vô cùng xinh đẹp bất chợt hiện ra trước mắt Ngô Chính.

Đối diện hắn lúc này là một con đường mòn đất sỏi, nối liền với sơn lâm từ phía đằng xa, hai bên con đường này, đủ loại hoa mọc lên um tùm, màu sắc sặc sỡ lại hài hòa với tự nhiên, phía trước khoảng cách hơn mười trượng, cành lá xanh rờn che khuất trên đầu, tạo thành mái vòm ngọc bích, phủ xuống bóng mát.

Trông qua từ cái nhìn đầu tiên, nơi này chẳng khác nào là thế ngoại đào nguyên, biệt lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ có cảnh sắc thiên nhiên xinh đẹp và người nữ tử dung mạo tuyệt trần, nhàn vân dã hạc cư trú tại nơi đây.

“Thật không ngờ phía sau Chung Nam sơn, cảnh sắc lại có thể đẹp đến thế này.”

Ngô Chính thở dài cảm khái.

Hoàng sam nữ tử nghe thế, trong lòng dấy lên nghi vấn, liền buột miệng hỏi:

“Ngươi biết đây là đâu?”

“Danh tính của ngươi là gì?”

Ngô Chính không trả lời mà quay sang nhìn nàng hỏi.

Đối diện ánh mắt thưởng thức của hắn, hoàng sam nữ tử trái lại vẫn lạnh nhạt vô thần. Tựa hồ nàng sớm đã quen với cách người khác nhìn mình như thế.

Thế nhưng, từ trong đôi đồng tử đen nhánh của Ngô Chính, khác biệt với ánh mắt tham lam của thế gian, nó dường như chỉ đơn thuần là muốn được thưởng thức cái đẹp, hoàn toàn không chứa chấp dục vọng dã tâm, để nàng dù muốn hay không, cũng không thể chán ghét ánh mắt này được.

“Dương Tuyết Di.”

Lời thốt ra khỏi miệng, hoàng sam nữ tử còn chẳng hiểu nổi, tại sao nàng lại nói tên của mình cho hắn biết!? Để nàng nội tâm không khỏi có chút mâu thuẫn, phức tạp nhất thời thật khó mà minh bạch.

“Ta là Ngô Chính.”

Ngô Chính khẽ gật đầu cười đáp.

“Ngươi tại sao lại biết nơi này là phía sau Chung Nam sơn?”

Dương Tuyết Di dường như không mấy quan tâm đến danh tính của hắn, lại tiếp tục nghi vấn.

Lúc nàng mang Ngô Chính về Cổ Mộ, hắn vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, sau đó cũng không rời khỏi thạch thất nửa bước, hoàn toàn mê luyến ôm khư khư chiếc giường hàn ngọc, làm sao có thể biết chính xác được vị trí của mật thất cơ chứ!?

Tiếc là Ngô Chính lần này vẫn không trả lời, chỉ quay lưng rời đi, cước bộ mười phần nhàn nhã, mãi cho đến khi bóng lưng khuất sau phúc sơn, trong đôi mắt vô thần lãnh cảm của nữ tử. 

Vừa lúc muốn quay đầu, một giọng nói quen thuộc của thiếu niên, vang vọng từ phía xa, rơi vào tai nàng:

“Chung Nam sơn hậu, Hoạt tử nhân mộ, Thần Điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ.”

Dương Tuyết Di đôi mắt tròn xoe, không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc. 

Nàng là không thể ngờ, trên giang hồ hiện nay, vẫn còn có người nhớ đến Thần Điêu hiệp lữ năm xưa!? Trông bề ngoài của hắn cũng không phải là quá lớn tuổi đi, tại sao lại biết được những chuyện như thế này!? 

Bất giác, cái tên “Ngô Chính” lại quanh đi quẩn lại trong đầu của nàng, cả thân phận của hắn cũng để nàng hiếu kỳ mãi không thôi.

-------*-*-------

Mười ngày sau.

Phía bắc Chung Nam sơn, thung lũng Vị Hà. 

Trên con sông, một chiếc thuyền nhỏ xuôi theo thủy lưu, trôi dạt về phía trước.

Lão ngư phu ngồi ở phía cuối con thuyền, mồ hôi thấm ướt lưng áo, tay đung đưa mái chèo, trên mặt tươi cười rạng rỡ, dường như không một chút cảm thấy khổ sở, khó nhọc.

Đứng ở đầu con thuyền, là thân ảnh bạch y thiếu niên, tay chấp sau lưng mười phần tiêu sái, ánh mắt mải mê nhìn ngắm quan cảnh xung quanh, tựa hồ là đang trên đường du sơn ngoạn thủy.

Người thiếu niên này, không ai khác chính là Ngô Chính!

“Phía trước đã là địa bàn của Cự Kình bang, công tử có thật là muốn đi qua đó?”

Lão ngư phu bỗng nhiên có chút thấp thỏm, lên tiếng nhắc nhở.

Cự Kình bang là một trong những thế lực nhị lưu, chỉ xếp sau lục đại môn phái, chiếm lĩnh địa bàn tương đối rộng rãi, hơn nữa người của bang phái này nghe nói võ công rất cao cường, lại rất hung hãn tự cao tự đại, chẳng ai muốn dây vào một thế lực như vậy cả
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.