Chương trước
Chương sau
Nếu vừa rồi người thi triển Tinh Đình Điểm Thủy là Trương Tam Phong chứ không phải Mạc Thanh Cốc, thì không chỉ một phương mà là tứ phương địch thủ toàn bộ đều bị chấn bay. Hơn nữa còn là lãnh nhận thương thế nghiêm trọng, không chỉ đơn giản bất tỉnh nhân sự như vậy.

“Mau chặn hắn lại, đừng để hắn tẩu thoát!”

Đám người Cái Bang trông thấy Mạc Thanh Cốc mở ra đường máu, lập tức liền rối loạn đội hình nhào nháo xông tới tấn công.

Mạc Thanh Cốc cắn răng nín thở, liên tiếp vung kiếm bám víu cơ hội đột phá vòng vây. Nhưng kiếm khí của hắn chỉ đả thương người chứ không giết. Người của Cái Bang vì nắm được tâm lý này cho nên càng liều mạng xông lên chặn lại. Bởi lẽ biết chắc mình sẽ không chết, dại dột gì mà bỏ qua cơ hội lập được đại công như thế.

Chiến đấu mỗi lúc càng mãnh liệt, nhưng tử vong thì hoàn toàn không có. Mạc Thanh Cốc bởi vì quá nhân từ thiếu mất tâm ngoan thủ lạt, lúc này đã đánh mất cơ hội duy nhất của mình. Trước mặt, trái phải, và cả sau lưng của hắn đều đã có bóng người lấp đầy. Đường máu mà Mạc Thanh Cốc dốc sức đột phá trước đó bây giờ đã không còn.

Đám người Cái Bang dựa vào ưu thế sô đông dần dần ổn định lại đôi hình, từng lớp từng lớp thay nhau chiến đấu. Người nào đuối sức thì lại lui ra phía sau tranh thủ khôi phục công lực, đồng thời đề phòng Mạc Thanh Cốc lại một lần nữa đột phá vòng vây. Những người phía sau chờ sẵn, thuần thục phối hợp lao lên thay thế chỗ trống.

Cứ thế chiến đấu diễn ra ban ngày đánh cho đến khi thiên hôn địa ám vẫn chưa chấm dứt. Lúc bấy giờ Mạc Thanh Cốc tay chân đã có chút mất đi cảm giác, công lực tiêu hao chỉ còn lại một hai thành. Cả người đầy vết tím tái của trường côn lưu lại, huyết tương biến thành vẩy khô bám trên mặt, không biết đã phải thổ huyết đến bao nhiêu lần rồi.

Trông qua hình dáng chật vật thê thảm của Mạc Thanh Cốc lúc này, hoàn toàn đã là hữu khí vô lực, chẳng còn lại bao nhiêu sức chiến đấu.

“Dừng lại, đánh nữa có thể hắn sẽ chết a!” – Một tên khất cái trong đám người Cái Bang phát hiện tình trạng của Mạc Thanh Cốc đã là đèn cạn dầu, liền lớn tiếng hô lên cảnh báo.

Nghe vậy, toàn bộ ngay lập tức ngừng lại động tác, đồng thời lui về sau mười bước giãn ra khoảng cách với Mạc Thanh Cốc, nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác, chăm chăm nhìn lấy hắn.

Phải nói sự ngoan cường của Mạc Thanh Cốc khiến bọn hắn kính nể không thôi, lãnh nhận thương thế trầm trọng như thế vẫn không một tiếng kêu than, cắn răng chịu đựng. Có thể nói là hắn rất đáng mặt nam nhi trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng như vậy càng khiến bọn người Cái Bang không dám khinh thường, thêm cảnh giác mà thôi.

“Võ Đang Thất Hiệp quả thực danh bất hư truyền. Trần mỗ hôm nay xem được mở rộng tầm mắt, kiến thức qua Mạc Thất Hiệp đại phát thần uy a. Ha ha...” – Trần Hữu Lượng từ đầu chí cuối khoanh tay đứng yên bất động, nhìn lấy hết thảy trong mắt, lúc này lên tiếng trầm trồ cười to khen ngợi.

Mạc Thanh Cốc chống tay vào chuôi kiếm đang cắm dưới đất, nửa quỳ một chân, hữu khí vô lực nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái Bang trước nay hành hiệp trượng nghĩa, đã từng là một trong những trụ cột danh môn chính phái. Nào ngờ bây giờ lại lọt vào tay một tên tiểu nhân tham quyền đoạt lợi như ngươi. Cái Bang sớm muộn cũng không có kết cục tốt!”

“Cái Bang như thế nào ta còn không biết. Nhưng là ta biết phái Võ Đang định sẵn là bị hủy hoại từ tay ngươi!” – Trần Hữu Lượng thần sắc âm trầm, cước bộ chậm rãi đi tới tiếp cận Mạc Thanh Cốc.

“Đệ tử bất tài hổ thẹn với ân sư, nếu có kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân dưỡng dục!” – Mạc Thanh Cốc ánh mắt kiên định, tức khắc vung kiếm kê ngang yết hầu tựa hồ là muốn tự vẫn, không để Trần Hữu Lượng bắt được uy hiếp đến phái Võ Đang.

“Không được, dừng tay!”

Sự việc diễn ra quá mức bất ngờ, Trần Hữu Lương thấy thế muốn ngăn cản nhưng khoảng cách gần mười bước chân, nhất thời thố thủ bất cập chỉ có thể gân cổ gào lên, trơ mắt đứng nhìn. Những tên đệ tử Cái Bang có mặt ở đây lúc này cũng tương tự. Thậm chí có người hậu tri hậu giác chậm tiêu, còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra.

Mạc Thanh Cốc nhắm nghiền đôi mắt, hai tay siết chặt chuôi kiếm đặt ngang yết hầu, cắn răng giật mạnh hòng nhanh chóng chấm dứt mạng sống của mình. Nhưng ngay sau đó chỉ nghe tiếng “răng rắc” do kiếm gãy phát ra, Mạc Thanh Cốc hoảng hốt mở mắt nhìn lại. Trường kiếm trong tay của hắn bất tri bất giác đã vỡ vụn thành những mảnh nhỏ. Lực đạo cường đại không biết từ đâu chấn nát thanh kiếm, khiến hai tay Mạc Thanh Cốc cảm thấy tê rần hoàn toàn vô lực, tạm thời không thể dùng sức.

“Mạc Thất Hiệp hà tất phải phung phí sinh mạng của mình vì những tên tiểu nhân này!?”

Giọng nói nam tử hữu lực vang vọng bên tai, ẩn ẩn còn phô bày nội lực vô cùng hùng hậu, nhất thời chấn nhiếp toàn bộ đám người Cái Bang đến kinh hồn táng đảm. Người nào người nấy mặt mày xanh tái không còn chút máu, hai mắt căng ra nhìn lấy thân ảnh thiếu niên không biết bằng cách nào và từ khi nào đã xuất hiện nơi đây.

Trung tâm đám người bao vây, đối diện với Mạc Thanh Cốc, thiếu niên bạch y trên người phất phới, hai tay ổn thỏa chấp sau lưng, phong thái mười phần phiêu diêu tự tại khiến người ta nhìn vào mà ngưỡng mộ.

“Ngô, Ngô thiếu hiệp!?” – Mạc Thanh Cốc ngây người trong chốc lát, bất chợt nhận ra diện mạo của thiếu niên có nét rất quen thuộc đã từng nhìn thấy ở đâu đó, lại nhớ đến chân dung trên bức họa Trương Tam Phong từng cho các huynh đệ hắn xem, liền buột miệng thốt lên.

“Là ta!” – Ngô Chính hảo hữu mỉm cười gật đầu.

Nghe thế, Mạc Thanh Cốc quá đỗi vui mừng, hoan hỉ cười to: “Ha ha ha... thật tốt quá rồi, có Ngô thiếu hiệp ở đây còn có thể không trừng trị được tên ác ôn kia!?”

Trước đây Mạc Thanh Cốc nghe qua sư phụ hắn – Trương Tam Phong hết lời ca ngợi Ngô Chính, còn xưng hô một tiếng “thiếu hiệp” đủ để chứng minh Ngô Chính bản lĩnh so với tuổi tác của hắn hoàn toàn là không liên quan. Chưa kể gần đây trên giang hồ đồn ầm Ỷ Thiên kiếm đang nằm trong tay Lục Mạch Kiếm Tiên, khiến bao người ráo riết săn lùng. Bất quá tất cả đều đã là vong hồn dưới tay Ngô Chính.

Bây giờ Ngô Chính lại xuất hiện đúng lúc Mạc Thanh Cốc đang tuyệt vọng nhất, khiến hắn trong tâm vô cùng kích động. Lại nói cái danh Lục Mạch Kiếm Tiên có được là từ quá trình trừ gian diệt ác, thế nên Mạc Thanh Cốc còn ngỡ rằng Ngô Chính đến nơi này hẳn là vì nghe được tin tức của hắn, cảm thấy bất bình mà ra tay tương trợ.

“Ngươi như thế nào lại rơi vào khốn cảnh này!? Còn những người khác đâu rồi?” – Ngô Chính không để tấm đến Mạc Thanh Cốc kích động, nhân tiện hỏi thăm tình huống của phái Võ Đang.

Mạc Thanh Cốc không nghĩ ngợi liền chỉ tay vào mặt Trần Hữu Lượng đáp: “Hừ, ta sở dĩ là muốn tìm hung thủ đả thương nhị sư huynh và tứ sư huynh đến tàn phế. Nhưng trên đường truy tìm manh mối, ta tình cờ gặp phải hắn đang truy sát Sử bang chủ và nhi nữ của ông. Ta liền ra tay tương trợ, nào ngờ lại bị hắn vu oan giá họa đẩy đến bước đường cùng này.”

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.