Huyết sam nữ tử mấy ngày qua một mình rong rủi trên đường, đi qua nhiều nơi, cũng nghe được nhiều tin tức sự việc. Phái Côn Luân ngoại trừ Hà Thái Xung ra thì toàn bộ cao tầng không phải là bị ai Quang Minh Tả Sứ của Minh giáo tiêu diệt rồi ư!? Bây giờ phái Côn Luân chẳng khác nào là hữu danh vô thực, tại sao Diệt Tuyệt sư thái lại phải e ngại bọn hắn!?
Chuyện này có chút kỳ quái để nàng nghĩ mãi vẫn không thông, đồng thời cũng dấy lên lòng hiếu kỳ của nàng.
“Phái Côn Luân toàn bộ cao tầng đều bị tiêu diệt, chỉ có ngươi là may mắn thoát chết. Có cái gì mà không dám trêu chọc!?” – Huyết sam nữ tử nhàn nhạt mỉa mai.
“Nha đầu người võ công tuy lợi hại, nhưng tuổi tác vẫn là rất non a. Chuyện trên đời ngươi không biết, vẫn còn rất nhiều!” – Hà Thái Xung thì ngược lại không tức giận, thản nhiên đáp lời.
Nhưng hắn càng như vậy, càng khiến huyết sam nữ tử trong lòng ngứa ngáy muốn tìm hiểu thực hư bên trong, lại tiếp tục châm biếm:
“Ngươi là muốn hù dọa ta!? Thùng rỗng kêu to mà thôi, chỉ dọa được mấy cái lão ni cô sợ chết kia.”
“Yêu nữ, ngươi vừa nói cái gì!? Nói lại ta nghe xem.” – Diệt Tuyệt sư thái tựa hồ bị động chạm vảy ngược, gồng lên gân cổ mắng quát.
Huyết sam nữ tử phủi phủi vai áo, không đoái hoài đến lão ni cô tức giận nhảy dựng lên, chỉ quay sang Hà Thái Xung nói tiếp:
“Ta nói... có đúng hay không?”
“Hừ, nha đầu, ngươi là muốn chết!?” – Hà Thái Xung sắc mặt nổi lên gân xanh, trầm giọng uy hiếp.
“Ngươi là đang nói chính ngươi đấy ư!?”
Huyết sam nữ tử không chút chùn bước, vẫn liên mồm khích bác trêu ngươi, thái độ mười phần coi rẻ không để Hà Thái Xung trong mắt.
“Ngươi... hừ!”
Tuy là nóng giận nhưng Hà Thái Xung cũng không nắm chắc có thể đả bại được huyết sam nữ tử. Cho dù là nàng tu vi thấp hơn một cấp bậc nhưng nội công tu luyện quá mức quỷ dị khó lường, nếu không cẩn thận thì còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Bất đắc dĩ Hà Thái Xung không muốn tiếp lời huyết sam nữ tử, liền quay sang Diệt Tuyệt sư thái kích động:
“Diệt Tuyệt sư thái lâm vào hoàn cảnh này, không thể không kể đến công sức của nha đầu này a. Không biết sư thái có ý định hợp lực cùng ta dạy dỗ cho nha đầu này một chút cái gọi là kính trên nhường dưới!?”
“Ha ha, sau đó ngươi lại đâm một kiếm sau lưng lão ni cô, đồng thời cướp đoạt về tay Ỷ Thiên kiếm. Ta nói có phải hay không!?” – Huyết sam nữ tử che miệng cười to, mỉa mai châm biếm.
“Ngươi... ta làm người như thế nào, Diệt Tuyệt sư thái hẳn là cũng biết! Không thể nào lại có chuyện nuốt lại lời nói được.” – Hà Thái Xung vỗ ngực, khẳng khái nói.
“Ha ha ha...”
Nghe được lời nói không biết liêm sỉ là gì, huyết sam nữ tử quả thực đã cạn lời, chỉ có thể hài hước che miệng ha hả cười to.
Lại nói Diệt Tuyệt sư thái cũng không đần độn, cái gì mà “nói ra không nuốt lại”!? Mới đó không phải còn muốn đòi sống đòi chết đuổi tận giết tuyệt bà ta trừ hại cho võ lâm hay sao? Có thể nào bây giờ lại thành muốn hợp lực cùng bà ta quay mũi kiếm về phía huyết sam nữ tử? Lần này là muốn trừ hại cho cái gì đây?
Quả thực chỉ có ngu ngốc mới lại đi tin vào lời nói của Hà Thái Xung. Chỉ sợ vừa mới quay lưng giao cho hắn, liền sẽ bị hắn phũ phàng đâm cho một nhát kiếm không chừng.
Hà Thái Xung cũng cảm nhận được thái độ của Diệt Tuyệt sư thái có chút không ổn, biết được lời nói vừa rồi thốt ra đã phản tác dụng rồi.
“Diệt Tuyệt sư thái nếu cứ chần chờ như vậy thì sớm muộn cũng sẽ có kẻ thứ tư đến quấy rối. Sư thái hẳn là minh bạch người đến là ai a! Ta nói có đúng hay không... Huyết Y Tiên Tử!?” – Hà Thái Xung cao giọng nhắc nhở.
Hắn quả nhiên là muốn lật bài ngửa quyết dồn huyết sam nữ tử vào chỗ chết, mà ẩn ý bên trong lời nói cũng mười phần dễ hiểu.
Huyết sam nữ tử không ai khác chính là Huyết Y Tiên Tử – Đông Phương Bạch. Mà mục đích của nàng đến đây không chỉ Hà Thái Xung và Diệt Tuyệt sư thái minh bạch, còn có những tên nhân sĩ giang hồ đã chết dưới lưỡi kiếm của lão ni cô và những tên đã tẩu thoát ít nhiều cũng có thể đoán biết được. Không thể nghi ngờ, Đông Phương Bạch lần này xuất hiện ở đây chính là vì muốn tìm kiếm tung tích của Ngô Chính.
Sở dĩ nàng giao chiến với Diệt Tuyệt sư thái, còn cố ý tạo ra động tĩnh lớn như vậy, không ngoài ý muốn là để gây sự chú ý của Ngô Chính, cho hắn biết được sự hiện diện của nàng ở đây. Mà nguyên do lớn nhất để Đông Phương Bạch tự tin làm như vậy là vì Diệt Tuyệt sư thái trong tay đang nắm giữ Ỷ Thiên kiếm.
Nàng sớm đã sắp xếp muốn đổ hết tội danh lên đầu Diệt Tuyệt sư thái, để toàn bộ giang hồ nhất thời đều dồn mũi kiếm chĩa về bà ta. Đồng thời cũng là câu kéo chút ít thời gian để Ngô Chính có thể thoát khốn khỏi nơi này.
Nếu không phải là Ngô Chính bị vây ở đâu đó không thể tẩu thoát, thì lấy tính cách của hắn sớm đã muốn rong rủi đi tìm nàng rồi. Cho nên Đông Phương Bạch mới đoán rằng Ngô Chính nhất định là ẩn nấp ở quanh đây, hơn nữa càng là chịu thương thế nghiêm trọng, không thể đột phá vòng vây được.
Ngay khi nghe được nhắc nhở, Diệt Tuyệt sư thái lập tức dùng ánh mắt khóa lại thân ảnh của Đông Phương Bạch, trên tay Ỷ Thiên kiếm cũng có dấu hiệu rục rịch được gia cố nội lực, có vẻ lời nói vừa rồi để bà ta rung động không ít.
Nhưng Diệt Tuyệt sư thái cũng tương tự với Hà Thái Xung, trong đầu không dám nắm chắc có thể nhanh chóng giết chết Đông Phương Bạch được. Một khi không thể giết được nàng, còn là bị dù chỉ là chút ít thương thế cũng khiến bà ta bất lợi vô cùng. Nên nhớ Ngô Chính là đang đồng hành cùng Tạ Tốn, còn Tạ Tốn trong tay lại nắm giữ Đồ Long đao không chút thua kém so với Ỷ Thiên kiếm của bà ta a.
“Diệt Tuyệt sư thái còn do dự!? Cho dù là sư thái bây giờ bỏ qua cho nha đầu này, thì chưa chắc nàng đã bỏ qua cho hai chúng ta a.” – Hà Thái Xung một bên không ngừng hối thúc.
“Ta cũng sợ hãi ngươi sẽ không bỏ qua cho lão ni cô a!” – Đông Phương Bạch nói nửa câu đầu với giọng điệu thấp thỏm lo sợ, nhưng đến nửa câu sau lại trở về vẻ mỉa mai châm biếm, biểu cảm mười phần đặc sắc thú vị.
“Hừ, ăn nói hàm hồ! Ngươi còn muốn chia rẽ ngũ đại môn phái chúng ta?” – Hà Thái Xung tức giận phản bác.
“Ngũ đại môn phái!? Ta chỉ biết có tam đại môn phái a, mà trong đó Côn Luân dường như vừa chĩa mũi kiếm uy hiếp về phía Nga My thì phải?” – Đông Phương Bạch không thèm liếc nhìn hắn, cặm cụi đùa giỡn lọn tóc, cười cười nói nói.
Diệt Tuyệt sư thái từ đầu chí cuối im hơi lặng tiếng không nói lời nào, nhưng trong đầu ý niệm lại đang tìm cách giết chết cả hai người này mà không để lại dấu vết. Tuy nhiên chiến lực của lão ni cô hữu hạn tạm thời không thể manh động làm càn.
Hơn nữa bà ta chỉ biết ăn ngay nói thật, không có năng khiếu nói dối không chút chớp mắt như Hà Thái Xung và Đông Phương Bạch. Bất đắc dĩ chỉ có thể giữ lấy cái tâm tư đó giấu sâu trong lòng, không thể lại làm gì hơn.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]