Chương trước
Chương sau
Ngay khi vừa tiếp đất, Ngô Chính còn chưa kịp đứng vững vàng liền đã liên mồm mở miệng khích bác: “ Tống Đại Hiệp, Ân Lục Hiệp, hai người hẳn là đã thấy rõ bản chất của lão trọc lừa kia, lão tuy là người xuất gia nhưng tham niệm và sát tâm rất lớn a ”

“ Ngô thiếu hiệp, ngươi không sao chứ? ” – Tống Viễn Kiều đỡ lấy Ngô Chính, mở miệng hỏi han.

“ Không có việc gì, lão trọc lừa kia không giết được ta! ” – Ngô Chính phủi phủi bụi trên vai áo, nhàn nhã đáp lời.

“ Hừ, là Quang Minh Tả Sứ Dương Tiêu!? Quả nhiên là nghiệt súc ngươi cấu kết với ma giáo! ” – Không Văn thần tăng căm phẫn chỉ trỏ, đay nghiến quát lên.

Tống Viễn Kiều hai người nghe vậy đồng thời cũng hướng ánh mắt về phía hai tên trung niên kia, lúc này mới chú ý đến thân phận của bọn hắn, hai người này tương đối quen thuộc, không ai khác chính là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn và Quang Minh Tả Sứ Dương Tiêu.

“ Cái gì mà ma giáo!? Ta chỉ biết quân tử kết giao như nước lã, chỉ có đám người tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ mới dùng rượu ngọt để kết minh ” – Ngô Chính cũng không chịu thua, chỉ trỏ mắng mỏ lại.

“ Quân tử kết giao như nước nhạt!? Hay, rất hay, ha ha... ” – Tạ Tốn một bên lúc này không thèm đoái hoài đến Không Văn thần tăng đang lăm le uy hiếp, sảng khoái cười thật to.

Cạnh đó Dương Tiêu cũng rất cảm khái câu nói này, nhưng là tạm thời bỏ qua, hắn chỉ đang chú ý đến ẩn dụ trong câu nói “ dùng rượu ngọt để kết minh ” mà thôi, quả thực là châm biếm đến từng chân tơ kẽ tóc.

“ Hỗn trướng, ngươi, ngươi... ” – Không Văn thần tăng lúng túng, nhất thời không biết phải đáp trả như thế nào.

Nói về văn chương, Tống Viễn Kiều hai người cũng được Trương Tam Phong chỉ bảo rất tường tận, tuy không phải là thi sĩ nhưng cũng không phải là đần độn mãng phu, liền biết Ngô Chính là đang muốn giải thích với hai người bọn họ tại sao hắn lại đang đồng hành cùng Tạ Tốn và Dương Tiêu, đồng thời cũng là chỉ rõ bản chất của ngũ đại môn phái kết minh mục đích chính là vì vụ lợi, bây giờ Đồ Long đao bỗng nhiên tái xuất, miếng bánh này có sức hấp dẫn hơn rất nhiều, cho nên mới dẫn đến tình cảnh ngũ đại môn phái ráo riết truy sát Tạ Tốn như hiện nay.

“ Không Văn đại sư, thỉnh người niệm tình giao hữu giữa Võ Đang và Thiếu Lâm bấy lâu nay mà buông xuống đồ đao, bỏ qua cho bọn hắn lần này! ” – Tống Viễn Kiều thành khẩn chấp tay thỉnh cầu, nhưng là lần này lại hết sức cảnh giác, không muốn để sự việc mới đó diễn ra lần nữa.

“ Phái Võ Đang đây là muốn bao che cho ma giáo làm càn, chống lại ngũ đại môn phái chúng ta!? ” – Không Văn thần tăng âm trầm nghiêm giọng uy hiếp.

Ân Lê Đình một bên nghe không lọt vào tai, lại đứng ra phản bác: “ Chánh tà vốn dĩ rất khó phân biệt, không phải ai ai trong Minh giáo cũng đều là loại người ác ôn xấu xa, Không Văn đại sư hà tất phải cố chấp như thế!? ”

“ Lão trọc lừa này là sợ hãi phải gây thù chuốc oán với phái Võ Đang, nhưng lại không bỏ được tham niệm với Đồ Long đao, cho nên mới kéo theo cả ngũ đại môn phái nhúng chàm, Ân Lục Hiệp không cần phải phí nước bọt khuyên nhủ loại tiểu nhân vô liêm sỉ này ” – Ngô Chính lại ăn ngay nói thẳng, tựa như là đi guốc trong bụng của Không Văn thần tăng.

“ Nghiệt súc, ngươi dám ngậm máu phun người!? ” – Không Văn thần tăng lại tức giận quát lên.

Lão hòa thượng là đang e ngại trêu chọc người của phái Võ Đang, bằng không nãy giờ lão ta đã không nhẫn nại đấu khẩu với Ngô Chính như vậy rồi.

“ Ta chỉ hỏi Tống Đại Hiệp và Ân Lục Hiệp một câu, nếu Minh giáo bị đám người giả nhân giả nghĩa này xâu xé đoạt lợi, như vậy một khi quân Nguyên triển khai trấn áp vây giết nhân sĩ võ lâm trung nguyên, thì ai mới là người đủ sức chống chọi lại quân lực lớn mạnh của đám người Mông Cổ kia!? ” – Ngô Chính lại nghiêm túc quay sang Tống Viễn Kiều hai người, khẳng khái truy vấn.

Tốn Viễn Kiều hai người nghe xong, tuy là có hơi chần chừ, nhưng rồi vẫn rất ngay thẳng thành thật đáp lời: “ Không một ai cả! ”

“ Không sai, vậy mà đám người này chỉ vì tự lợi, danh tiếng mà muốn giết lên Quang Minh đỉnh, nay lại còn nuôi nấng dã tâm tranh đoạt Đồ Long đao hiệu lệnh quần hùng trong thiên hạ, thử hỏi đâu là chính, đâu là tà!? ” – Ngô Chính ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Không Văn thần tăng, cao giọng nói lớn.

Đúng vậy, chính chính tà tà xưa nay khó phân biệt, lần này thông qua lời nói của Ngô Chính chỉ rõ lợi hại tư niệm ẩn náu bên trong không một che giấu ngụy biện, để Tống Viễn Kiều và Ân Lê Đình nghe xong càng thêm phần sáng tỏ, phủ nhận hoàn toàn cái tư tưởng Minh giáo là tà ma ngoại đạo làm hại võ lâm kia.

Mặc dù trước đây Trương Tam Phong luôn răn đe dặn dò bọn hắn đạo lý chính tà bất phân này, tuy nhiên có những khái niệm đã thâm căn cố đế trong tư tưởng của mỗi người thời đại này, chỉ dùng một hai lời nói thì rất khó có thể thay đổi được nó, nhưng là lúc này sự thật đã được rõ tường trước mắt hai người, hoàn toàn nói có sách mách có chứng không cách nào chối cãi được.

“ Hừ, nghiệt súc ngươi sát hại toàn bộ cao tầng phái Không Động một trong lục đại môn phái xưa nay đại diện cho chính phái, nay còn dám hùng hồn biện giải chia rẽ nội bộ chúng ta, tội ác quả thực là bất dung tha! ”

Nói dứt lời Không Văn thần tăng tựa hồ là lại muốn động thủ, nhưng là Tống Viễn Kiều hai người ngay lập tức phản ứng trở lại, nhanh chân che chắn phía trước Ngô Chính, đồng thời rút kiếm ra giơ ngang thủ thế, ánh chắm cảnh giác không rời khỏi thân ảnh của Không Văn thần tăng.

“ Không Văn đại sư, đại sư không nên lại... đánh lén a! ” – Tống Viễn Kiều lời lẽ mang tính uy hiếp, hoàn toàn là muốn lật mặt với Thiếu Lâm tự.

“ Ngươi nói cái gì? Bần tăng khi nào lại ám toán!? ” – Không Văn thần tăng khuôn mặt đỏ bừng xù lông đáp trả, tựa hồ là da mặt cũng không quá dày.

Lúc này đã không ai trả lời lại câu hỏi của Không Văn thần tăng, phút chốc bầu không khí trở nên im bặt vô cùng căng thẳng tựa như là muốn ngưng trọng gấp nhiều lần, không một ai dám hít thở mạnh một hơi thậm chí là chớp con mắt, chỉ thấy từng tia mồ hôi trên trán của đám người Ngô Chính là vẫn còn chuyển động, đang từ từ lăn dài xuống tận cằm nhiễu thành giọt.

Bỗng nhiên lúc này Không Văn thần tăng hai tay làm động tác chấp lại, nét mặt cũng có phần giãn ra, thở dài từ tốn nói: “ Lão nạp hôm nay nhường lại cho Trương Chân Nhân một bộ mặt, tuy nhiên ngày sau phái Võ Đang vẫn cần phải có một lời giải thích thỏa đáng dành cho ngũ đại môn phái chúng ta! ”

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.