Chương trước
Chương sau
“ Hừ, ngươi định đi đâu! ”

Tuy nhiên Tạ Tốn không cho phép Không Động ngũ lão được toại nguyện, hai tay siết chặt Đồ Long đao đang gâm dưới mặt đất, vận công gia cố trên thân đao sau đó vung mạnh về phía Không Động ngũ lão tên kia đang có ý định tham chiến.

Ầm!

Đao kình uy mãnh bá đạo cắt ngang về Không Động ngũ lão, khiến năm người bọn hắn vội vã thi triển khinh công tránh thoát không dám đón đỡ, đồng thời cũng làm rối loạn trận hình năm người.

“ Lại ăn của ta vài đao! ”

Không muốn chơi trò câu kéo thời gian, Tạ Tốn thừa thắng xông lên thế công hung mãnh giết về phía Không Động ngũ lão.

Đối diện đao quang cường thế uy mãnh giết tới, Không Động ngũ lão chỉ có thể bất đắc dĩ toàn lực thi triển khinh công tránh né tán loạn, bọn hắn võ học phái Không Động ưu thế chính là cận chiến, bây giờ phải đối mặt với Đồ Long đao trong tay Tạ Tốn hoàn toàn là bị khắc chế triệt để.

“ Tạ Tốn, cẩn thận phía sau! ”

Đúng lúc này Ngô Chính vẫn còn đang chiến đấu với Đường Văn Lượng bỗng nhiên lại hoảng hốt cao giọng hô lên.

Nhưng là không cần Ngô Chính phải tự mình nhắc nhở, Tạ Tốn thính giác nhạy bén sớm đã cảm nhận được bất thường, liền phản ứng trở lại nương theo quán tính xoay người một vòng vung đao chém ngược về phía sau.

Ầm!

Xung kình va chạm phát ra âm thanh chói tai, quả nhiên từ phía sau từ lúc nào không hay biết đã có kẻ muốn thừa cơ hội ra tay ám toán.

Nhìn lại chỉ thấy đó là một tên hán tử trung niên đặc điểm khuôn mặt có phần hóp lại hai bên má, trong tay trường kiếm lục tinh lấp lóe vô cùng sắc bén, hắn vừa rồi ám toán bất thành khiến bản thân hứng chịu phản lực bị đẩy lùi về phía sau liên tiếp mấy bước.

“ Danh tính: Tiên Vu Thông, tu vi: tuyệt thế trung kỳ ”

Ở bên kia chiến tuyến Ngô Chính tranh thủ thời gian liếc mắt nhìn qua liền đã xem thấu thân phận người đến, người này chính là chưởng môn của phái Hoa Sơn Tiên Vu Thông, tính cách nổi tiếng ác độc gian xảo, tuy không phải là ngụy quân tử gì nhưng cũng là một tên chân tiểu nhân.

“ Tặc tử khốn kiếp, ngươi dám khinh thường ta!? ”

Đường Văn Lượng trông thấy Ngô Chính trong lúc giao đấu với mình lại đi chú ý quan sát Tạ Tốn bên kia, cho rằng Ngô Chính là đang xem thường so chiêu với hắn, khiến hắn càng tức giận bừng bừng, hung hăng cường thế đánh tới, không còn quan tâm đến thương thế trên người của mình.

“ Hừ, ngươi có cái gì cho ta tôn trọng!? Đến tuyệt học của phái mình cũng không phát huy ra nổi mấy thành uy lực, còn dám to mồm với ta!? ”

Ngô Chính tuy có phần bực bội tức giận, nhưng cũng không quên lợi dụng cơ hội để trêu ngươi khích bác, chọc giận Đường Văn Lượng không có cách nào có thể bình tĩnh tiết chế chính mình.

Giao đấu nãy giờ, Đường Văn Lượng tuy là luôn giữ ở thể hạ phong thương tích đầy mình, nhưng tính cách của hắn lại vô cùng ngoan cố kiên cường, khiến Ngô Chính đánh đến hai tay tê rần vẫn chưa thể đả bại được hắn.

“ Nghiệt súc! Ta giết chết ngươi! ”

Bị người khác năm lần bảy lượt động chạm đến tôn nghiêm, Đường Văn Lượng quả thật là đang muốn đồng quy vu tận, liều mạng xông lên.

Phốc phốc phốc...

Tuy nhiên bởi vì cưỡng ép thi triển Thất Thương Quyền khiến nội tạng của Đường Văn Lượng lúc bấy giờ tựa hồ đã muốn hư nát, đồng thời nội ngoại thương thế đều đã đạt đến cực hạn của thân thể cho dù có muốn hay không cũng đã vô phương có thể chiến tiếp.

“ Ngươi đúng là dai như đĩa, xuống địa phủ mà xám hối đi! ”

Cơ hội đã đến giết chết Đường Văn Lượng đã đến, Ngô Chính không chút chần chừ tung ra một quyền kết liễu từ trên đánh xuống nhắm thẳng vào chính giữa thiên linh mà tấn công.

“ Chưởng mônnnnn! ”

Tựa như đã trông thấy được Đường Văn Lượng kết cục thê thảm, Không Động ngũ lão lúc này kinh hoảng đồng loạt rống lên.

Nhưng đúng lúc này, Ngô Chính bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm đang ập tới, tin tưởng vào trực giác của mình, hắn nhanh chóng thi triển Hoành Không Na Di chớp mắt đã di chuyển đến vị trí kế bên Tạ Tốn.

Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh...

Sau một tầng tầng lớp lớp tiếng nổ phát ra, nhìn lại vị trí nguyên bản Ngô Chính vừa đứng, mặt đất đã tạo thành một hố sâu hình dạng một bàn tay thật lớn, khiến đất đá tung tóe văng lên.

Thần Chưởng Bát Đả!? Lại là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự một lần nữa xuất hiện!?

“ Thế giới này có thật sự là Ỷ Thiên Đồ Long Ký mà ta biết hay không!? ”

Tức khắc một nghi vấn hiện lên trong đầu của Ngô Chính khiến hắn cũng không khỏi kinh hãi tán loạn, thế quái nào mà bảy mươi hai môn tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự vốn dĩ rất ít người học được, vậy mà năm lần bảy lượt xuất hiện trước mắt của hắn!? Hơn nữa từ thủ pháp thi triển có thể thấy được độ thuần thục đã đạt đến đăng phong tạo cực cảnh giới rồi.

Lúc bấy giờ Đường Văn Lượng thân thể loạng choạng muốn ngã xuống, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bên cạnh hắn đã xuất hiện thân ảnh của một lão hòa thượng đưa tay dìu lấy hắn.

“ Không Văn đại sư!? Cuối cùng cũng đợi được đại sư đến, ha ha... ”

Đường Văn Lượng quay đầu trông thấy diện mạo của lão hòa thượng, đột nhiên ha hả sảng khoái cười thật to.

“ Danh tính: Không Văn, tu vi: tuyệt thế đỉnh phong ”

Thuật Thăm Dò lại một lần nữa cho Ngô Chính biết người đến là một cường địch vô cùng mạnh mẽ, không phải là hắn bây giờ với chút ít tu vi có thể cường bạo chống chọi lại.

“ Chết tiệt, thất sách! Ta là quá xem thường nhân sĩ trong thiên hạ hay sao!? ”

Ngô Chính trong lòng lúc này đang mắng to chửi bới mình ngu ngốc, lần này kế hoạch vốn dĩ đã sai lệch tứ tung, không những không chu toàn lo liệu một lượt, còn là lỗ mãng hành động khinh suất dẫn đến hậu quả này.

Từ khi đến thế giới này Ngô Chính vẫn là chưa gặp được đối thủ chênh lệch hắn quá nhiều, lâu ngày trôi qua không khỏi khiến hắn đã không còn xem ai ra gì đi!?

Cứ tưởng ở thế giới này một tay khinh đảo giang hồ hỗn loạn, xuất ra cao thủ cũng chỉ là tuyệt thế hậu kỳ là hết cỡ mà thôi, nào ngờ lần này người đến lại là một cái chân chân thật thật tuyệt thế đỉnh phong, lại nói Ngô Chính bây giờ lấy gì chống đỡ đây!?

“ A di đà phật, Tạ Tốn, ngươi năm xưa tạo nghiệt quá nhiều, bây giờ hẳn là lúc phải lãnh nhận hậu quả! ”

Không Văn thần tăng hai tay chấp lại trước ngực, giọng nói ôn hòa trái ngược với nội dung trong lời nói của lão ta.

“ Ha ha, Tạ Tốn ta đầu đội trời chân đạp đất, dám làm dám chịu, chỉ là... để ta xem các ngươi có đủ bản lĩnh để khiến ta lãnh nhận cái hậu quả này hay không!? ”

Đứng giữa tứ phía bao vây đều là cường địch, Tạ Tốn vẫn không có lấy một chút sợ hãi e ngại, nghênh ngang ngửa mặt lên trời cười to.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.