Chương trước
Chương sau
Nhưng nếu là cướp trong tình thế cục diện hỗn loạn rối rắm hoặc là rơi vào tay những người có chỗ dựa thế lực mạnh mẽ như là triều đình quân Nguyên thì là chuyện khác, cũng giống như trong nguyên tác Ỷ Thiên kiếm rơi vào tay Triệu Mẫn vậy.

“ Đa tạ công tử ân cứu mạng hai mẹ con chúng ta! ”

Kỷ Hiểu Phù trông thấy Diệt Tuyệt sư thái đã rời đi liền áp chế tâm tình phức tạp của mình, đồng thời quỳ xuống trước mặt Ngô Chính chân thành bày tỏ cảm kích.

Ngô Chính bất đắc dĩ đến dìu nàng đứng dậy, ôn hòa cười nói:

“ Kỷ cô nương dự tính sau này sẽ thế nào? ”

“ Thỉnh cầu công tử giúp ta trao đứa bé gái này cho cha của đứa bé, còn ta... ”

Kỷ Hiểu Phù lại muốn quỳ xuống thành khẩn nói, nhưng là Ngô Chính nhanh tay ngăn cản không nghĩ ngợi liền đã gật đầu đồng ý:

“ Cả hai người cùng đi gặp Dương Tiêu đi thôi ”

Sau đó Ngô Chính lại quay sang Hồ Thanh Ngưu nói tiếp:

“ Phiền hai người giúp ta mang theo Kỷ cô nương hai mẹ con trở về Minh giáo có được hay không? ”

“ Ngươi đã mở lời ta tất nhiên là không thể chối từ, nhưng mà... ”

Hồ Thanh Ngưu một bên nhanh miệng đáp lời, nhưng giữa chừng lại có chút ngập ngừng, một hồi lâu lại nói tiếp:

“ Là thế này, Minh giáo không giống như bề ngoài nhìn lớn mạnh như vậy, những năm gần đây Minh giáo cao tầng chia bè kết phái đã không còn đoàn kết giống như năm xưa, nếu là trở về lúc này ta e là... ”

“ Hồ tiên sinh, Dương Tiêu không còn sống ở tổng đàn Minh giáo trên Quang Minh đỉnh nữa ”

Kỷ Hiểu Phù nghe được tình hình có vẻ phức tạp liền chen ngang lời nói.

“ Dương Tiêu hiện tại đã dọn đến Tọa Vong phong thuộc dãy núi Côn Luân, công tử phải chăng là có quen biết với hắn? ”

“ Quen biết? Không hẳn, chỉ là nghe qua tên tuổi và cả tính cách phóng túng của hắn mà thôi ”

Ngô Chính đương nhiên là biết Kỷ Hiểu Phù khi bình tâm trở lại liền sẽ hỏi thăm hắn vấn đề này, cho nên trước đó đã chuẩn bị câu trả lời tốt nhất để không bị nghi ngờ, dù sao trong kế hoạch đề ra Ngô Chính nhất định phải tạo một mối quan hệ thật tốt với Minh giáo, mà thông qua Kỷ Hiểu Phù hai người này cũng là một lựa chọn rất không tồi.

Về phía Kỷ Hiểu Phù nghe được liền tin tưởng Ngô Chính nhất định là không nói dối, mặc dù trước đó thông qua lời nói của Ngô Chính nhắc nhở khiến Kỷ Hiểu Phù trong lòng có chút nghi hoặc tại sao hắn lại biết rõ ẩn tình bên trong như vậy.

Nhưng là khi nhớ đến cuộc trò chuyện đêm qua, đồng thời sau khi biết được thân phận chân thật của Ngô Chính để Kỷ Hiểu Phù liền không còn cảm thấy kỳ quái.

Cho dù Lục Mạch Kiếm Tiên và Huyết Y Tiên Tử chỉ là mới nổi danh hai năm trở lại đây nhưng là từ hành vi đều cho thấy hai người bọn họ không phải là loại người ác nhân ác bá, hơn nữa lấy bản lĩnh của hai người cao cường đến cả Diệt Tuyệt sư thái sư phụ của nàng còn không làm được gì bọn họ, trong lúc hành tẩu giang hồ biết được nhiều chuyện trên đời cũng không phải là không thể lý giải.

“ Nếu Dương Tả Sứ không ở trên tổng đàn thì không cần phải lo lắng, ta có thể đưa hai người đến đó gặp hắn ”

Hồ Thanh Ngưu lúc này lại khẳng khái đồng ý nhận lời.

Lúc bấy giờ Minh giáo nội bộ còn lục đục, nếu là trở về tổng đàn thời điểm này khó nói sẽ bị cuốn theo vào bên trong tranh chấp vòng xoáy không thể dứt ra, đến khi đó liền thân bất do kỷ không phải là Hồ Thanh Ngưu mong muốn.

Lúc này Ngô Chính một bên lên tiếng hối thúc nhắc nhở:

“ Nếu đã quyết định ổn thỏa thì nên nhanh chóng khởi hành đi thôi, bằng không đợi thêm một khoảng thời gian Diệt Tuyệt sư thái ổn định thương thế của đám người Nga My phái kia khó nói sẽ gây ra cản trở không thể lường trước ”

Giống như Ngô Chính nói, Diệt Tuyệt sư thái tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy bỏ qua cho Kỷ Hiểu Phù và Dương Bất Hối hai người, mà bởi vì lường trước được điều này cho nên trước đó Ngô Chính đã căn dặn Đông Phương Bạch mạnh tay mà hạ thủ không cần lưu tình.

Cũng tương tự như trước đây tình huống của Nhậm Doanh Doanh mà thôi, trên người đám người Nga My phái kia tất cả đều lưu lại ám lực Quỳ Hoa Bảo Điển trong người, lấy Nga My Cửu Dương Công của Diệt Tuyệt sư thái tuy hoàn toàn có thể hóa giải được nhưng cũng không phải là một sớm một chiều liền xong, chí ít không mất mười ngày nửa tháng liên tiếp vận công trị thương thì đừng hòng có thể yên ổn.

Tính cách của Diệt Tuyệt sư thái phải nói là quá cứng rắn tàn nhẫn khiến giang hồ ai ai cũng biết không dám trêu chọc, cho nên Hồ Thanh Ngưu mặc dù là ẩn cư lâu năm nhưng vẫn có thể biết được Ngô Chính nhắc nhở là cần thiết không sai.

Không chần chừ Hồ Thanh Ngưu bốn người chỉnh lý thu xếp một ít vật dụng hành trang mang trên đường, sau khi nói lời tạm biệt liền đã khẩn trương ly khai Hồ Điệp Cốc khởi hành hướng về phía Tọa Vong phong.

Lúc bấy giờ bên trong Hồ Điệp Cốc có chút vắng vẻ yên tĩnh chỉ còn lại Ngô Chính, Đông Phương Bạch và Chu Chỉ Nhược ba người.

“ Ta làm muội sợ sao? ”

Đông Phương Bạch nhìn về phía Chu Chỉ Nhược sắc mặt xanh xao nhàn nhạt nói.

“ Không có! ”

Chu Chỉ Nhược cố gắng áp chế tâm tình của mình nhu mì đáp lời, tuy nhiên từ thần sắc trên gương mặt có thể thấy được Chu Chỉ Nhược tựa hồ vẫn còn chút sợ hãi trong lòng.

Quả thật hành động “ khâu môi ” của Đông Phương Bạch vừa rồi quá mức kinh dị đối với Chu Chỉ Nhược tâm hồn thiếu nữ mỏng manh chỉ vừa mới tròn mười bốn tuổi, mặc dù đi cùng Ngô Chính thấy qua không ít cảnh giết chóc máu me tàn nhẫn nhưng đều là giết ngay tức khắc không để bọn hắn chịu đựng quá nhiều đau đớn, chứ không phải là tra tấn khủng khiếp như cách làm của Đông Phương Bạch vừa rồi.

Cũng giống như là trông thấy hình ảnh của ai đó khi dùng kim châm đâm vào móng tay của mình, cách làm của Đông Phương Bạch cũng là tương tự nhưng càng là tàn nhẫn hơn gấp mấy lần, chỉ vừa nhìn vào thôi cũng đã thấy nhói tim gan rồi.

Ngô Chính thì vẫn lặng lẽ không nói một lời nào, bỗng nhiên lúc này lại đưa mắt nhìn về hướng khác lớn tiếng hô lên:

“ Không biết Đại Ỷ Ti là có điều gì thắc mắc, tại sao lại lén lén lút lút như thế? ”

Đứng kế bên đó, Đông Phương Bạch và Chu Chỉ Nhược đều kinh nghi không thôi, Đại Ỷ Ti trong lời nói phải chăng là Kim Hoa Bà Bà!? Không phải vừa rồi bà ta đã ly khai Hồ Điệp Cốc rồi hay sao?

Nhưng không ngoài ý muốn của Ngô Chính, lúc này từ phương hướng Ngô Chính nhìn tới bên trong lục lâm hai đạo thân ảnh một già một trẻ xuất hiện, cước bộ nhanh chóng đã tiếp cận về phía này.

“ Lục Mạch Kiếm Tiên quả nhiên danh bất hư truyền, ngươi là làm sao phát hiện được ta!? ”

Người đến không ai khác chính là Kim Hoa Bà Bà và Ân Ly thì ra vẫn chưa ly khai mà là đang ẩn nấp quanh đây bấy lâu.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.