Trông thấy tình cảnh như vậy, Đông Phương Bạch khóe môi co giật trừng to mị nhãn của mình nhìn lấy Ngô Chính đang làm hành động bỉ ổi không có một chút liêm sỉ nào.
“ Tiểu tử, đây là người hẹn gặp với ngươi đây sao? ”
Đúng lúc này Hồ Thanh Ngưu bị tiếng hô réo làm phiền giấc ngủ trưa liền chạy ra xem thử tình huống, trông thấy người đến là hai cái tiểu nha đầu không khỏi để hắn có chút bất ngờ.
Trước đó Hồ Thanh Ngưu còn tưởng rằng Ngô Chính hẹn gặp đến đây là hai cái cao thủ nào đó ghê gớm lắm, nào ngờ chỉ là hai cái tiểu cô nương!?
Ngô Chính bồng lấy Chu Chỉ Nhược trên tay, đồng thời quay sang đáp lời:
“ Nha đầu này là muội muội của ta, còn nàng là thê tử của ta ”
Sau đó lại tiếp tục giới thiệu Hồ Thanh Ngưu cho Đông Phương Bạch:
“ Hắn là Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu, cũng là bằng hữu của ta ”
Nghe xong Chu Chỉ Nhược khả ái chớp chớp đôi mắt hiếu kỳ nhìn về phía Hồ Thanh Ngưu, đồng thời rất lễ phép nói:
“ Tiểu nữ Chu Chỉ Nhược ra mắt Hồ thúc thúc ”
“ Ha ha, tiểu nha đầu hảo, rất ngoan a! ”
Trông thấy Chu Chỉ Nhược khả ái, Hồ Thanh Ngưu không khỏi nổi lòng yêu mến khen ngợi, sau đó lại quay sang Đông Phương Bạch đang dùng vải lụa che đi dung mạo nói tiếp:
“ Không biết tiểu cô nương này là? ”
Hồ Thanh Ngưu dạo gần đây có Ngô Chính làm bạn thường xuyên cùng hắn trò chuyện cho nên tính khí cũng trở nên rất tốt, không còn quái dị như trước kia.
“ Không cần quan tâm đến ta ”
Đông Phương Bạch nhàn nhạt đáp lời, quả thật trên thế gian này ngoại trừ Ngô Chính nay còn có thêm một cái Chu Chỉ Nhược tiểu muội muội ra thì nàng hầu như không còn hứng thú với bất cứ thứ gì, kể cả cái gì mà Điệp Cốc Y Tiên trước mặt đây.
Nếu là thường lệ có thể Hồ Thanh Ngưu sẽ nổi nóng mà đuổi khách, nhưng là hiện nay tính khí của hắn rất tốt hơn nữa Đông Phương Bạch còn là thê tử của Ngô Chính cho nên Hồ Thanh Ngưu không dám có lấy một chút lỗ mãng, đành phải lẳng lặng cho qua vấn đề này.
“ Hồ tiên sinh, ngươi trước tiếp đãi chơi đùa cùng tiểu nha đầu này đi, ta còn có chuyện muốn nói riêng với nàng ”
Ngô Chính tựa hồ xem Hồ Thanh Ngưu như là người hầu, mặc sức sai bảo hoàn toàn không xem hắn là bằng hữu a.
“ Hừ, tiểu tử ngươi càng lúc càng quá đáng ”
Hồ Thanh Ngưu tuy có chút bực bội nhưng đành phải bất đắc dĩ an phận làm người trông coi cho tiểu hài tử thay cho Ngô Chính.
Sau khi Hồ Thanh Ngưu dắt Chu Chỉ Nhược đến sau vườn thuốc để nàng vui chơi, phía trước sân trống chỉ còn Ngô Chính và Đông Phương Bạch hai người.
“ Ngươi lại có dự định gì hay sao? ”
Đông Phương Bạch chủ động đến bên cạnh Ngô Chính cùng nhau trật trội trên một chiếc ghế, lười biếng tựa vào người hắn nhỏ giọng nói.
Ngô Chính đương nhiên là vui vẻ ôm ấp lấy nàng, ôn nhu đáp lời:
“ Ừm, cũng giống như thế giới trước kia mà thôi ”
Nghe được lời nói, Đông Phương Bạch tựa hồ lại nhớ đến điều gì, lúc này mở lời hỏi thăm:
“ Chúng ta có phải là đã trở lại quá khứ hay không? ”
Đông Phương Bạch từ lần đầu gặp được Trương Tam Phong trong lòng liền đã dấy lên nghi hoặc nhưng không tìm được thời điểm thích hợp để hỏi thăm Ngô Chính giải đáp thắc mắc, lúc bấy giờ nàng là muốn tranh thủ thời gian để tìm hiểu một chút.
Ngô Chính cũng không quá bất ngờ, thản nhiên đáp:
“ Không thể mà cũng có thể, ta cũng không dám chắc chắn, dù sao ta cũng giống như ngươi mà thôi ”
Hắn tất nhiên không thể nói toạt ra phán đoán của Đông Phương Bạch là đúng được, nếu như vậy thì càng dễ dẫn đến đầu mối một ngày nào đó Đông Phương Bạch biết được sự tồn tại của hệ thống để Ngô Chính càng không biết phải giải thích như thế nào.
Đối với Ngô Chính mà nói thì sự tồn tại của hệ thống quá mức trọng yếu, có khi liên quan đến những thứ khủng khiếp nào đó mà đến cả Ngô Chính cũng khó có thể tưởng tượng được.
Mà trí tuệ của Đông Phương Bạch lại quá thông thái minh mẫn tuyệt đối không mấy thua kém Ngô Chính, chỉ cần đôi ba câu lỡ miệng sơ sẩy liền sẽ giúp nàng đoán ra được ít nhiều sự việc bên trong.
Nhưng biết càng nhiều lại càng để nàng thêm lo lắng bất an mà thôi, chi bằng cứ làm một người vô tri vui vẻ mà sống qua ngày đoạn tháng không phải là tốt hơn rất nhiều sao?
“ Thế giới này có Trương Chân Nhân của phái Võ Đang, còn có cả Minh giáo nguồn gốc của Nhật Nguyệt thần giáo, thật tiếc ta không quá am hiểu về lịch sử, bằng không có thể giúp được ngươi phần nào ”
Đông Phương Bạch ôn nhu nói, nàng thật lòng là muốn giúp đỡ Ngô Chính.
Cho dù Ngô Chính có diễn xuất hay là giấu diếm tốt đến đâu nhưng chung đụng qua thời gian thật dài Đông Phương Bạch hiển nhiên là đã phát hiện được hắn nói dối.
Nàng là biết Ngô Chính nhất định là mang trên mình trọng trách nào đó mới khiến hắn tại thế giới trước kia phải nhọc công làm nhiều việc như vậy.
Còn có việc Ngô Chính có thể xuyên không đến thế giới khác cũng khiến nàng rất nghi hoặc, cho đến khi hắn phát hiện và trò chuyện với Trương Tam Phong nhưng trên mặt không đổi sắc, Đông Phương Bạch liền biết Ngô Chính đang che giấu một bí mật nào đó.
Mặc dù Đông Phương Bạch trong lòng ngàn vạn câu hỏi nhưng vẫn không muốn làm khó Ngô Chính, chỉ có thể âm thầm lo lắng cho hắn.
“ Ngươi từ khi nào không giúp được ta!? Ngược lại ta mới là kẻ may mắn mới đúng ”
Ngô Chính là thật tâm nói ra.
Đông Phương Bạch trong khoảng thời gian qua trợ giúp cho hắn rất nhiều từ phía tinh thần tương tác cho đến các hình thức hành động bên ngoài, không phải chỉ dùng một hai câu là có thể nói hết “ tác dụng ” của nàng.
Mỗi một chuyện như vậy cùng nhau trải qua Ngô Chính đều là ghi tạc thật sâu trong lòng, càng là trân trọng giai nhân bên cạnh của mình nhiều hơn.
Đông Phương Bạch không nói một lời nào, cứ thế lẳng lặng để thời gian dịu dàng trôi qua.
-------*-*-------
Thời gian như con thoi đưa, thấm thoát liền đã trôi qua hai năm.
Lúc này đã là mùa đông cuối năm, từ trên bầu trời rơi xuống những bông hoa tuyết tựa như lông ngỗng tùy ý bay lả tả khắp nơi, cả thế giới nơi đây trở nên trắng xóa như là được khoác lên mình một tấm áo lông màu bạc.
Tại một con đường bên trong một tiểu thôn dựa lưng về phía chân núi cao lớn, màu trắng của tuyết đã bị nhuộm đen bởi huyết tương sau khi bị đóng băng.
Chung quanh con đường nhà cửa tan tác, thi thể của những người thôn dân trên người áo vải trâm gai xen kẽ với thi thể của những tráng niên trên người bình phục nằm san sát lẫn nhau.
Lúc bấy giờ đứng giữa con đường chất đầy xác thi kia có một thiếu niên và hai thiếu nữ ánh mắt đăm đăm nhìn lấy một bốn người binh phục quân Nguyên đang quỳ dưới mặt đất không thể cử động.
Đám người binh lính quân Nguyên này tựa hồ đã bị điểm huyệt trước đó.
“ Chỉ Nhược, ra tay đi! ”
Người thiếu niên ra lệnh cho thiếu nữ đứng kế bên.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]