Ngô Chính thật ra là không có ý định muốn đến chào hỏi Trương Chân Nhân càng không có hứng thú tiêu tốn thời gian để đến thăm Trương Vô Kỵ, nhưng trước mắt cũng không thể nói toạt ra như thế được, đành phải dùng lời hay ý đẹp để dụ dỗ Trương Vô Kỵ an phận mà trở về Võ Đang sơn đi thôi.
Ngô Chính và Trương Vô Kỵ hai người lại trò chuyện tán gẫu một hồi thật lâu, lúc bấy giờ Hồ Thanh Ngưu mang theo Thường Ngộ Xuân đi ra khách phòng.
“ Thường đại ca, người thương thế như thế nào rồi? Có phải được trị khỏi rồi hay không? ”
Trông thấy Hồ Thanh Ngưu và Thường Ngộ Xuân xuất hiện, Trương Vô Kỵ liền nhanh nhảu đến hỏi thăm.
“ Hừ, tiểu tử ngươi nghi ngờ y thuật của ta? ”
Hồ Thanh Ngưu trong mình bực bội hắng giọng nói.
Nếu không phải bị Ngô Chính trắng trợn uy hiếp, Hồ Thanh Ngưu thật muốn hảo hảo dạy dỗ Trương Vô Kỵ tiểu tử này một phen.
Nghe được trách cứ, Trương Vô Kỵ không mấy bất mãn vẫn rất vô tư đáp lời:
“ Không phải, vãn bối tất nhiên là biết Hồ tiền bối y thuật thần thông quảng đại, chỉ là vãn bối lo lắng cho Hồ đại ca mà thôi ”
“ Ha ha, tiểu huynh đệ yên tâm, ta thương thế đã không sao nữa rồi, chỉ cần theo toa uống thuốc vài ngày nữa liền có thể hoàn toàn bình phục ”
Thường Ngộ Xuân lo lắng Hồ Thanh Ngưu tính khí không tốt lại trút giận lên đầu Trương Vô Kỵ, cho nên mở miệng cướp lời đáp.
Một bên Ngô Chính lúc này lại lên tiếng:
“ Nếu đã như vậy, phiền ngươi mang tiểu tử này giao trả cho Trương Chân Nhân để tránh lão tiền bối ngày đêm ăn ngủ không yên ”
“ Ngô thiếu hiệp nói không sai, bây giờ sắc trời vẫn còn sớm, Vô Kỵ, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian cấp tốc lên đường ”
Thường Ngộ Xuân sau khi được châm cứu đã có thể sử dụng võ công của mình, cho nên rất khẳng khái đồng ý đáp lời.
Về phía Trương Vô Kỵ mặc dù có chút không rời nhưng vẫn rất an phận nghe theo, lại quay đầu về phía Ngô Chính từ biệt:
“ Ngô đại ca, người nhất định phải bảo trọng, còn nữa, lúc nào rãnh rỗi nhớ đến Võ Đang thăm đệ a ”
“ Đa tạ Hồ sư thúc và Ngô thiếu hiệp có ân cứu mạng Thường mỗ, sau này nếu có việc chi sai khiến cho dù là lên núi đao xuống biển lửa Thường mỗ nhất quyết sẽ không từ nan ”
Thường Ngộ Xuân trước khi đi không quên nói lời son sắt hứa hẹn bày tỏ lòng cảm kích của mình đối với hai người.
Cho dù là Ngô Chính hay là Hồ Thanh Ngưu chỉ cần thiếu đi một trong hai thì cái mạng của Thường Ngộ Xuân tin chắc cũng không sẽ giữ được bao lâu, cho nên nếu hai người bọn họ thật sự muốn hắn lên núi đao xuống biển lửa để báo đáp cho mình thì hắn nhất định sẽ không một lời chối từ khẳng khái mà xông lên.
“ Nam nhi trượng phu nào cần nhiều lời như vậy, các ngươi đi thôi! ”
Ngô Chính thái độ vẫn rất nhàn nhã, thản nhiên hối thúc hai người nhanh chóng ly khai cho khuất mắt.
“ Hồ sư thúc, Ngô thiếu hiệp cáo từ! ”
“ Ngô đại ca, cáo từ! ”
Thường Ngộ Xuân, Trương Vô Kỵ cũng không dây dưa nữa đồng thời nói lời cáo từ, sau đó liền cùng nhau khởi hành trở về Võ Đang phái.
...
Một lúc sau khi chỉ còn lại hai người bên trong khách phòng, Hồ Thanh Ngưu thần sắc thấp thỏm trở nên đề phòng quay sang Ngô Chính truy vấn:
“ Mục đích của ngươi đến đây là gì? Không phải đơn giản chỉ là để đảm bảo ta cứu lấy Thường Ngộ Xuân thôi chứ!? ”
Ngô Chính liền tỏ ra rất thành thật đáp lời:
“ Ta là có hẹn với người khác ở đây, đồng thời còn muốn bảo vệ ngươi trong vòng hai năm không xảy ra chuyện gì bất trắc ”
Nghe được lời nói khiến Hồ Thanh Ngưu kinh ngạc thất thần một hồi, sau đó nhanh chóng lấy lại tỉnh táo tiếp tục truy vấn:
“ Tại sao lại hẹn người khác gặp ở chỗ của ta? Còn có, tại sao ngươi lại muốn bảo vệ ta trong vòng hai năm? ”
Hồ Thanh Ngưu rất không tin tưởng trên đời này lại có việc tốt như vậy xảy ra với mình, chuyện là một này nọ bỗng dưng từ đâu trên trời rơi xuống một cái cao thủ thiếu niên chấp nhận cam chịu trong vòng hai năm làm hộ vệ đảm bảo an toàn cho mình!?
Trừ phi Hồ Thanh Ngưu bỗng nhiên biến thành ngu ngốc vô tri mới có thể không một chút nào nghi ngờ về chuyện này.
Hơn nữa trong lời nói của Ngô Chính càng là chi chít chỗ hỏng, có thể nào Ngô Chính là được ai đó sai khiến đến đây nhằm đạt được mục đích nào đó từ Hồ Thanh Ngưu hay chăng!?
Nếu là đến để thay ai đó báo thù thì Ngô Chính hẳn là đã động thủ từ đầu mới đúng, ngoài việc đó ra thì không còn mục đích nào khác có thể khả thi hơn, trừ phi...
Ngô Chính là nhắm đến y thuật của hắn!?
Hồ Thanh Ngưu trên người quý giá nhất là cái gì!? Ngoại trừ y thuật của mình ra thì hắn hầu như không còn thứ gì khác có thể lợi dụng.
Lại nói Hồ Thanh Ngưu từng lập lời thề không ra tay chữa trị cho bất cứ ai không phải là người của Minh giáo, lời thề này vô tình khiến cho Hồ Thanh Ngưu trở thành kẻ thù của rất nhiều người trên giang hồ từng có thân nhân bị Hồ Thanh Ngưu “ kiến tử bất cứu ”, nếu không phải là có Minh giáo làm chỗ dựa hơn nữa nắm trong tay y thuật cái thế cao minh thì hắn đã chết hơn trăm ngàn lần vẫn còn ít.
Nhưng chỉ cần trên giang hồ bỗng nhiên xuất hiện một người nào đó y thuật còn cao siêu hơn Hồ Thanh Ngưu hoặc là kế thừa được y thuật cả đời của hắn, không nghi ngờ ngay ngày hôm sau Hồ Thanh Ngưu hẳn là phải chết một cách rất thê thảm.
Bởi vì y thuật đệ nhất thiên hạ chính là giá trị thực tiễn duy nhất của Hồ Thanh Ngưu, một khi bị người khác cướp mất thì dù là Minh giáo lớn mạnh đến đâu cũng khó có thể bảo toàn được cho hắn.
Mà lời nói của Ngô Chính trước đó uy hiếp cùng hiện tại lời nói thâm ý chung quy còn không phải là đang cố ý cưỡng ép Hồ Thanh Ngưu vào một cuộc trao đổi hay sao!?
“ Y Tiên Hồ Thanh Ngưu và Độc Tiên Vương Nạn Cô chỉ cần một người chết đi, người còn lại cũng không thiết sống nữa ”
Đây mới chân thật là lời uy hiếp đối với Hồ Thanh Ngưu chứ không phải là vì Ngô Chính sát khí mạnh mẽ võ công cao cường mới khiến Hồ Thanh Ngưu sợ hãi như vậy.
Đồng thời “ bảo vệ ngươi trong hai năm ” lại là một điều kiện trong cuộc trao đổi mà Ngô Chính sắp đề ra.
Lúc bấy giờ Hồ Thanh Ngưu tựa hồ đã minh bạch ý định của Ngô Chính khi xuất hiện tại đây, để hắn không đợi được Ngô Chính đáp lời liền đã buộc miệng nói tiếp:
“ Ngươi là muốn cùng ta có một trao đổi!? ”
“ Trao đổi? Ha ha... ”
Ngô Chính bỗng nhiên cười to, sau đó lại trở nên nghiêm túc nói tiếp:
“ Ngươi trong đầu tưởng tượng thật phong phú a, nhưng nói như thế cũng không sai biệt cho lắm, ta là rất yêu thích nơi này muốn mượn làm nơi dừng chân trong vòng hai năm, mà để tránh cho ngươi thiệt thòi đổi lại ta sẽ đảm bảo an toàn của ngươi trong khoảng thời gian này, quyết định như thế nào liền tùy thuộc vào ngươi! ”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]