Tuy nhiên hiện tại Trương Vô Kỵ là có thể cứu mà Ngô Chính tính mệnh cũng có thể giữ lại nhưng là sau đó thì không biết được chuyện gì sẽ xảy ra, phân vân một khắc Ngô Chính lại quyết định cứu lấy Trương Vô Kỵ sau đó chỉ cần xảy ra bất trắc liền một mình một thân tẩu thoát là được.
Quyết định xong liền làm, Ngô Chính vốn dĩ chỉ còn lại bốn thành công lực lúc này lại vận dụng đưa ba thành công lực quý báu của mình vào cơ thể Trương Vô Kỵ.
Phút chốc âm hàn độc tính trong cơ thể Trương Vô Kỵ tựa hồ như có linh trí gặp phải Cửu Dương Chân Kinh nội lực lại co rút thu mình để Ngô Chính dễ dàng liền có thể áp chế toàn bộ độc tính, thậm chí tác dụng còn mạnh mẽ gấp mấy lần hơn cả Trương Tam Phong trước đó từng thử cùng cách làm.
Độc tính sau khi bị áp chế mạnh mẽ, Trương Vô Kỵ lần đầu tiên sau hai năm cảm thấy cơ thể không còn bị lạnh để tinh thần hắn cũng thư thái hơn rất nhiều.
Trương Vô Kỵ mừng rỡ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng hắn Ngô Chính thần sắc trở nên nhợt nhạt xanh xao, dáng vẻ lại có phần hư thoát vô lực để Trương Vô Kỵ không khỏi hoảng hốt hô lên:
“ Ngô đại ca, người không sao chứ!? Không nên xảy ra chuyện gì a ”
Ngô Chính chậm rãi thu tay dùng chút nội lực ít ỏi còn lại của mình điều hòa khí tức hư thoát, sau đó từ tốn nói:
“ Ta không sao, độc tính trong người của ngươi có thể cậm cự được thêm mười ngày nửa tháng, hiện tại nên tìm một nơi tạm thời dừng chân tránh xảy ra tình huống bất trắc, ta bây giờ không thể động thủ được ”
Lấy Ngô Chính một thành công lực bây giờ đúng là không thể động thủ nhưng nếu Hoành Không Na Di để tẩu thoát thì vẫn rất nhanh, chỉ là không thể cứ thế bỏ mặc Trương Vô Kỵ hai người này được.
Tuy nhiên hắn lại biết sau khi đến Hồ Điệp Cốc thế quái nào cũng sẽ bị Hồ Thanh Ngưu làm khó một phen sống dỡ chết dỡ, nhưng là Ngô Chính có thể chấp nhận “ ăn hành hội đồng ” cùng Trương Vô Kỵ hai người sao!?
Câu trả lời tất nhiên là không!
Hơn nữa Trương Vô Kỵ thời gian còn lại được kéo giãn ra rất nhiều, Ngô Chính là muốn tranh thủ khoảng thời gian quý báu này để khôi phục công lực của mình.
Nghe được Ngô Chính lời nói, Thường Ngộ Xuân liền đồng ý nói:
“ Gần đây có một tiểu thôn, chúng ta có thể đến đó tìm một quán trọ dừng chân vài hôm ”
Trương Vô Kỵ cũng gật đầu không có ý kiến, đồng thời đi đến bên cạnh dìu dắt Ngô Chính đứng dậy.
Phải nói hành động lần này của Ngô Chính sâu sắc đạt được hảo cảm của Trương Vô Kỵ, tuy hảo cảm của Trương Vô Kỵ có chút vô dụng nhưng mà ai biết được tương lai có việc gì cần phải dùng đến!?
Đối với Ngô Chính mà nói tốt nhất là ai ai cũng phải có hảo cảm thật tốt với hắn, để hắn sau này được đội lốt thánh nhân đến đâu cũng có người còng lưng ra giúp đỡ mình, như vậy thì bớt đi cho hắn được rất nhiều chuyện phiền phức không đáng có.
Quyết định xong Ngô Chính ba người liền đồng hành tiếp tục lên đường, không bao lâu sau đã đến được tiểu thôn bên trong.
Tiểu thôn nơi này người qua lại cũng không quá tấp nập, hầu hết đều là thôn dân chỉ thỉnh thoảng là bắt gặp được vài nhân sĩ giang hồ ngang qua tìm nơi dừng chân qua đêm cho nên cũng đỡ phải lo lắng gặp phải phiền toái bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống.
Lại qua loa tìm đến một quán trọ trong thôn, Ngô Chính thuê lấy một gian phòng ba người tương đối rộng rãi đồng thời ra ngoài mua thêm một ít lương thực để khô dự trữ dùng đỡ cho qua ngày, trong lúc đó Ngô Chính hầu hết thời gian đều là tập trung điều hòa khôi phục công lực của mình.
Cứ thế chớp mắt liền đã trôi qua sáu ngày, hôm nay chính là ngày thứ bảy.
Bên trong gian phòng ngồi cạnh chiếc bàn, Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ đang dùng bữa trưa nhưng không dám làm phiền đến Ngô Chính.
Thường lệ Ngô Chính sẽ dừng luyện công mà đến dùng bữa, nhưng từ đêm hôm qua cho đến tận bây giờ Ngô Chính vẫn cứ khoanh chân giữ nguyên tư thế bất động, mãi miết không để ý đến thời gian.
Đúng lúc này bỗng nhiên Thường Ngộ Xuân và Trương Vô Kỵ cảm giác được không khí tựa hồ nặng hơn mấy trăm cân, một loại áp lực vô hình đè nặng tinh thần của hai người khiến cả hai thần sắc kinh hãi đồng thời cũng có phần kinh hỉ.
Nhìn lại về phía vị trí Ngô Chính đang ngồi trên chiếc giường, chung quanh không gian gần đó tựa như bị biến thành dòng nước mông lung dập dờn chuyển động.
Lúc bấy giờ, Ngô Chính toàn thân khí thế bộc phát ra bên ngoài cường đại đến mức bên ngoài đường xá mọi người những người tình cờ ngang qua đó đều phải dừng chân, tinh thần trở nên sợ hãi hoảng loạn không thể tiếp tục di chuyển.
Nhưng áp lực vô hình này chỉ duy trì trong một tích tắc, ngay lập tức liền đã không còn cảm nhận được cỗ khí thế này là từ đâu mà phát ra.
Trên chiếc giường, Ngô Chính chậm rãi thở dài một ngụm trọc khí thu lại toàn thân khí tức trông giống như một tên thiếu niên bình thường không có lấy một chút võ công.
Chỉ thấy sắc mặt của hắn đã trở nên hồng hào tươi tắn không còn có dấu hiệu suy nhược như cách đây mấy ngày trước, đồng thời tinh thần cũng trở nên thư thái hơn rất nhiều.
“ Tuyệt đỉnh sơ kỳ! Không ngờ lần này cứu tiểu tử Trương Vô Kỵ kia một mạng lại để cho ta đột phá, lão thiên thật đúng là có mắt mà! ”
Ngô Chính trong lòng mười phần đắc ý cười to, xuyên suốt bảy ngày bảy đêm chăm chỉ luyện công không những giúp hắn khôi phục toàn bộ công lực đồng thời còn đột phá tu vi đạt đến tuyệt đỉnh sơ kỳ cấp bậc.
Bởi vì trước nay Ngô Chính chưa từng tiêu hao nội lực đến tận mức độ này cho nên không một chút hay biết tăng cường tu vi còn có thể dùng cách này để đẩy nhanh tiến độ.
Phải biết nội công khác với ngoại công ở chỗ chính là cần phải hấp thu thiên địa linh khí từ bên ngoài luyện hóa trở thành lực lượng nội tại của mình bên trong cơ thể.
Mỗi khi nội lực toàn bộ cạn kiệt tiêu hao sau đó khôi phục trở lại cũng là một quá trình phá xong rồi lại xây, đồng thời trong lúc đó căn cơ một lần nữa lại được vững chắc đánh bóng trở nên vô cùng kiên cố, mà căn cơ kiên cố lại chính là cơ sở tốt nhất để bức phá cảnh giới tăng cường tu vi.
Lại nói Ngô Chính ưu thế lớn nhất chính là không cần phải quan tâm đến lĩnh ngộ võ học như thế nào, trước đó thông qua hệ thống Ngô Chính đã lĩnh ngộ Cửu Dương Chân Kinh đến tầng thứ chín, chỉ cần lực lượng tích lũy đủ liền có thể tăng lên cấp bậc tu vi của mình.
Nhưng Ngô Chính bởi vì trước nay tu vi tăng cường quá chóng mặt dẫn đến căn cơ thiếu ổn định không thể chống đỡ cảnh giới cao hơn, cho nên nếu muốn đạt đến tuyệt đỉnh cấp bậc chí ít phải cần một năm thời gian mới có thể đạt được.
Lần này Ngô Chính lại có một quyết định đúng đắn đó chính là tiêu hao thêm ba thành công lực để giữ lại mạng sống của Trương Vô Kỵ vô tình đã khiến thân thể của hắn đạt đến tình trạng suy nhược tới mức báo động thấp nhất có thể.
Nhưng đồng thời đây cũng là trạng thái tốt nhất để khôi phục công lực một lần nữa bắt đầu lại từ đầu đánh bóng vững chắc căn cơ của chính mình.
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]