Chương trước
Chương sau
Lục Mạch Thần Kiếm, Thương Dương Kiếm!

Nghe được nhắc nhở, Ngô Chính không nói một lời trên tay bàn thực chỉ súc thế một đạo kiếm khí đã phóng đến Lưu Bất Nham, Chư Phùng Chánh hai người.

Phốc phốc...

Nhất kiếm xuyên tâm vẫn là rất nhanh gọn cũng giống như Phương Chứng đại sư trước đó, Lưu Bất Nham hai người vẫn còn đang thủ thế đứng vững không một chút suy suyễn đã là chìm vào vĩnh hằng giấc ngủ từ lúc nào mà không hay biết.

“ Chúc mừng túc chủ thành công vượt cấp chém giết tuyệt đỉnh hậu kỳ cao thủ x 2, nhận được 4 0 0 điểm sát lục tích lũy ”

Âm thanh hệ thống thông báo vẫn như thường lệ vang lên trong đầu, Ngô Chính nghe xong cũng là rất hài lòng, chí ít phục dụng một khỏa Tăng Nguyên Đan không khiến hắn bị lỗ vốn quá nhiều.

Ài...

Xung Hư đạo trưởng lắc đầu thở dài, phải nói Ngô Chính sát tính quá thịnh giết người mà tựa như giết một con kiến không một chút chớp mắt để Xung Hư đạo trưởng cũng cảm khái không thôi.

Xung Hư đạo trưởng chính là cảm thấy Ngô Chính rất đáng thương, tuổi tác chẳng có bao nhiêu đáng lẽ tính cách phải có phần nông nổi háo thắng của tuổi trẻ mới đúng, nhưng là Xung Hư đạo trưởng lại không thể nhìn thấy được điều đó từ Ngô Chính.

Xung Hư đạo trưởng vẫn còn đang nghĩ rằng Ngô Chính đã phải trải qua tuổi thơ vô cùng bất hạnh đau đớn mới có thể cấu thành con ngươi của hắn lúc bấy giờ.

Mà đó tựa hồ cũng là suy nghĩ chung của những người có chút lớn tuổi khi gặp qua tiếp xúc với Ngô Chính.

“ Xung Hư đạo trưởng, Phong Thanh Dương tiền bối, chúng vẫn là nên đi xem xem chiến cuộc như thế nào rồi ”

Ngô Chính không để ý đến Xung Hư đạo trưởng cảm khái, liền nhắc đến vấn đề khác cần giải quyết, dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành bây giờ cũng nên lo lắng cho an nguy của mấy trăm cái huynh đệ cùng mình sinh tử mới đúng.

Phong Thanh Dương liền khẳng khái đáp lời: “ Không sai, chúng ta đi! ”

Dứt lời Ngô Chính bốn người thi triển khinh công sánh vai cùng nhau đi đến sườn núi, nơi chiến trường hỗn loạn giữa nhiều phe phái đang cùng lúc diễn ra.

Nhanh chóng mọi người liền đã đến nơi, trên đường đi qua có thể thấy được rất nhiều các thi thể trên người đồng phục của các thế lực môn phái lẫn lộn chồng chất lên nhau.

Ngô Chính trên đường tỉ mỉ quan sát sau đó nhặt lấy các thi thể của các huynh đệ Tiếu Diện quân gương mặt bị che đi bởi mặt nạ tiếu diện rất dễ nhận biết.

Lại tiến về phía trước một đoạn liền có thể nghe tiếng kêu la gào thét lẫn lộn với tiếng đao kiếm va chạm vào nhau.

Ngô Chinh thần sắc mỗi lúc một âm trầm, cước bộ càng vội vã cùng với Đông Phương Bạch đã lao đến phía trước bỏ xa hai người kia khinh công kém hơn.

Trước mắt đã đến chiến trường đang diễn ra, chiến đấu vẫn không một khắc dừng lại, Ngô Chính hai tay nắm lấy lưng áo gần hai chục cái thi thể Tiếu Diện quân, trên vai còn là vác thêm mấy cái chồng chất lên nhau.

Ngô Chính từ tốn đặt thi thể của các huynh đệ để xuống mặt đất, đồng thời qua sang Đông Phương Bạch nói: “ Đông Phương, giúp ta trông coi thi thể của bọn hắn ”

Đông Phương Bạch cũng không phản đối liền gật đầu đồng ý, hiện tại trông thấy Ngô Chính sắc mặt âm trầm chất chứa sát khí, nàng vẫn là muốn để hắn tận tình mà phát tiết giận dữ trong lòng.

Tuy nói là Ngô Chính làm người không để cảm tính sai khiến nhưng là chung đụng trải qua một khoảng thời gian thật dài cùng với đám người Tiếu Diện quân, cho dù là Ngô Chính thực dụng chi tâm có lợi hại đến đâu cũng sẽ bị thân tình ăn mòn phần nào.

Chí ít trong mắt Đông Phương Bạch thì Ngô Chính lúc này mới thật sự là đang sống với con người thật của mình hơn, không cần phải lúc nào cũng tự mình áp chế cảm xúc tạo thành những áp lực vô hình cho bản thân.

Tình hình chiến trường bên trong đám người hòa thượng Thiếu Lâm tự cùng triều đình người đang cùng nhau dựa lưng khổ chiến với Võ Đang phái đạo sĩ cùng với Tiếu Diện quân từ hai phía giáp công.

Còn lại đám ngươi danh môn chính phái trước đó hăng hái bán mạng cho Thiếu Lâm tự lúc bấy giờ toàn bộ đã là... xác chết!

Vi Đà Chường!

Bỗng nhiên từ trên cao xuất hiện thân ảnh tử bào thanh niên một chưởng giáng xuống đội hình Thiếu Lâm tự và triều đình người.

Ầm...

Ngay tức khắc mấy chục cái sinh mạng còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị đè dẹp dưới mặt đất thân thể nát bấy trông không ra hình người.

“ Công tử đến cứu viện chúng ta!? ”

“ Đám người lừa trọc với chó săn này cần gì phải phiền đến công tử ra tay ”

“ Xông lên! Mau chóng tiêu diệt bọn chúng ”

“ Đúng vậy, đám người này đã là đèn cạn dầu không chống đỡ được bao lâu ”

...

Tiếu Diện quân đang điên cuồng chiến đấu lúc này phát giác được Ngô Chính đã đến liền hô ứng lẫn nhau tinh thần càng trở nên hăng hái hiếu chiến, càng chiến càng mạnh hơn.

Ngược Thiếu Lâm tự hòa thượng và triều đình người tựa hồ đã không còn một chút dũng khí tiếp tục chiến đấu, tình hình chiến đấu vốn dĩ đã rất bất lợi cho bọn hắn lúc này lại kiến thức một chưởng tuyệt luân của Ngô Chính phút chốc liền lấy đi mấy chục cái sinh mạng đồng bạn của mình để bọn hắn trở nên kinh hãi hoảng loạn không thôi.

Vi Đà Chưởng!

Lục Mạch Thần Kiếm!

Hai môn tuyệt luân chiến kỹ được Ngô Chính tận tình thi triển toàn lực giết đến đám người triều đình và hòa thượng Thiếu Lâm tự trở nên tan tác đội hình.

Kiếm khí lướt ngang lướt dọc tựa như đang vui mừng nhảy múa trong chiến trường đến mỗi nơi đi qua đều là để lại sinh mạng ngã xuống, chưởng khí thì lại càng bá đạo hoành hành trực tiếp nghiền ép không một chút hoa mỹ, mỗi khi chưởng thế tung ra liền sẽ có mấy chục cái thi thể bị đánh bay đi biến dạng không một chút trông giống hình người.

Xung Hư đạo trưởng, Phong Thanh Dương lúc bấy giờ mới có mặt tại chiến trường, trông thấy Ngô Chính chìm mình vào trong sát lục cũng không khỏi lắc đầu thở dài.

Oan oan tương báo đến bao giờ mới hết!

Trước đó Phong Thanh Dương hai người trông thấy thần sắc của Ngô Chính trở nên bất thường âm lãnh liền đã biết chuyện này sẽ xảy ra.

Đám người kia nếu là chết trong tay Tiếu Diện quân và Võ Đang phái đạo sĩ có thể còn được toàn thây, nhưng là chết trong tay Ngô Chính lại vô cùng bi thảm đến hình hài dáng dấp cũng không thể nhận diện được, hoàn toàn là một đống thịt nhão a.

Ngô Chính vào cuộc khiến thế cục nghiêng hẳn sang một bên, chiến đấu cũng không diễn ra bao lâu thời gian.

Chỉ một hồi sau đó không gian đã nên yên ắng hơn rất nhiều, nhìn lại quang cảnh từ phía con đường lên núi xác thây không nơi nào là không có, máu chảy lênh láng như là mưa vừa mới trút xuống làm ẩm ướt cả con đường, đến cả hai bên dốc sườn núi đất sỏi cỏ cây cũng là được một ngày tắm mình trong máu.

------*-*------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.