Dịch + beta: Bánh
———–
Quý Tiên Sinh của cậu đã về, đó là suy nghĩ toát ra đầu tiên trong đầu Tần Khanh.
Thế là mọi ấm ức tích tụ suốt bao nhiêu ngày qua liền ùn ùn kéo tới, tựa như cỏ dại mọc hoang trong gió tháng ba, chỉ cần lơ đễnh một chút thôi, ngọn cỏ đó sẽ lan tràn đầy khắp núi đồi, trải dài đến tận trời xanh.
Cậu nắm vạt áo của người đàn ông, kề trán vào ngực anh, y hệt một con thú nhỏ bị thương đầy mình đang rúc vào lòng chủ nhân, kêu khóc trong âm thầm, ngay cả hàm răng cũng run rẩy.
Tiên sinh dịu dàng của cậu sẽ không nói những lời chót lưỡi đầu môi, chỉ biết vỗ về vai cậu để an ủi như đang dỗ dành một đứa trẻ, dùng hương rượu Rum tinh khiết thơm lừng xoa dịu đi mọi nỗi u sầu.
Lạnh giá đã qua, chim ruồi đậu trên những đóa kim ngân chớm nở, từng lớp tuyết dày giờ hóa thành dòng nước ấm.
Tần Khanh ngước đôi mắt ướt át đã đỏ bừng lên, lưu luyến không dám chớp mắt dù là một cái, chỉ sợ người trước mắt mình chỉ là mây khói ảo ảnh.
“Khanh Khanh, là anh, anh đã về rồi.”
Quý Lãng dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên khóe mắt người kia, cúi đầu hôn lên chóp mũi đã ửng hồng.
Tần Khanh bất giác cuộn người lại, chỉ thấy chóp mũi mình như chạm vào một luồng mây ấm áp.
“Ngoài hành lang có gió, chúng ta vào trong nói chuyện nhé.”
Quý Lãng đổi tay qua ôm cậu, đỡ Tần Khanh đi vào trong, đặt người vẫn còn ngây ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-hien/885078/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.