Ngô Trác Hy rất phiền não, vô cùng phiền não. Vô Tình đã ở trong phòng bốn ngày rồi, không có ra ngoài nửa bước, ngoại trừ ngày ba bữa, hầu hết thời gian hắn đều ở trong phòng của mình. Ngô Trác Hy buồn chán ngây ra nhìn bốn bức tường trắng.
Lại nói Ngô Trác Hy cũng không biết mình rốt cuộc có thích chơi game hay không, những thứ này hắn thích từ khi còn mười tám mười chín tuổi, cho nên bây giờ hắn cũng sắp ba mươi tuổi rồi, những thứ này đối với hắn không còn thích hợp để yêu thích nữa, nhưng tên chết dẫm Lâm Phong lại rất thích, nhiều năm như vậy hắn liền cho rằng bản thân cũng thích chơi game, kỳ thật thì hắn chỉ thích xem DVD, ví như mấy trăm cuốn DVD ở trong nhà của hắn, đa số đều là do Lâm Phong mua về, nhưng trên cơ bản người xem lại là Ngô Trác Hy hắn, hắn đôi khi có chút trách Lâm Phong không thích xem DVD, nhưng lại rất hay mua DVD về.
Ngô Trác Hy thật sự là quá buồn chán, hắn mang tạp dề bắt đầu nấu cơm. Vô Tình ăn đều đúng bữa, sắp đến mười hai giờ rồi, đợi lát nữa là Vô Tình sẽ ra ăn cơm, nếu như không có cơm hắn nhất định sẽ không vui.
“Vô Tình, ngươi ra ngoài hoạt động gân cốt chút đi, nngày nào cũng nhốt mình trong phòng như vậy, không tốt đâu!” Ngô Trác Hy đau lòng nói.
Vô Tình không đáp, mò mẫm tìm trong món gà Hải Nam của Ngô Trác Hy chút rau xanh, hắn từ trước đến giờ thích đồ ăn sáng, không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-xuyen-khong-vo-tinh-va-ngo-trac-hy/1573705/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.