– Giải phẫu rất thành công, làm thêm vài lần vật lí trị liệu hẳn là không có vấn đề gì. Điều quan trọng hiện giờ là đừng để anh ấy quá nóng lòng đi lại – Dr. Lăng nhắc nhở Ngô Trác Hy.
– Không vấn đề gì! – Ngô Trác Hy cuống cuồng gật đầu, khi Vô Tình tỉnh lại, cho dù chỉ số thông minh của y cao đến đâu cũng không cho rằng chân mình đã đi lại được rồi!
– Tỉnh rồi à! – Ngô Trác Hy cười hì hì nhìn chăm chú vào sắc mặt tái nhợt của Vô Tình.
– Ngươi… rốt cuộc muốn đối phó với ta và thế thúc như thế nào? – Tuy là sắc mặt Vô Tình vẫn còn nhợt nhạt, nhưng y vô cùng lo lắng cho thế thúc, vì thế nắm tay Ngô Trác Hy rất hung ác.
– Thế thúc? … Ta có nhắc à? – Ngô Trác Hy giả ngu.
– Vừa rôi rõ ràng ngươi … – Vô Tình đầu còn chút kí ức…
– Rõ ràng cái gì? – Ngô Trác Hy cố ý hỏi ngược lại.
– Rõ ràng lúc ta gặp Tang Chỉ Nghiên..
– Vô Tình, ta nghĩ người bị tiêm nhiều thuốc mê quá nên đâm ra có nhiều ảo giác rồi!
Vô Tình đến thời đại này, quả thực nhiều phần lạc lõng, mọi sự y đều có phần mơ hồ không nắm bắt được, đến Ngô Trác Hy giờ y cũng chưa rõ là bạn hay thù. Y nhìn lên trên, thấy tay mình bị cắm một ống kim nói liền với một cái túi màu hồng treo trên cao, thực sự không rõ chuyện gì đã xảy ra. Lẽ nào Ngô Trác Hy không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-xuyen-khong-vo-tinh-va-ngo-trac-hy/1573700/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.