Đúng là chán muốn chết. Lâm Phong cảm giác bản thân sắp chết buồn đến nơi rồi. Do đó y bèn xin Gia Cát Chính Ngã cho y ra ngoài tuần tra, còn nhấn mạnh là muốn nhớ lại mọi chuyện trước kia, không để thế thúc lo lắng nữa. Gia Cát Chính Ngã nghe được vậy thì sướng như điên, cuối cùng Vô Tình cũng giác ngộ rồi. Nếu Vô Tình có thể sớm lấy lại kí ức thì Gia Cát Chính Ngã ông sẽ được dễ dàng nhiều, chí ít cũng đỡ tổn thọ vài tuổi vì ám khí của y.
“Vậy hôm nay con và Thiết Thủ đi tuần tra nha!” – Họ Gia Cát an bài.
“Không, con muốn đi với Lãnh Huyết!”
“Cũng được! Lãnh Huyết võ công cao nhất trong ba người, nếu có gì xảy ra ta cũng yên tâm hơn” – Họ Gia Cát gật gù, xem ra đầu óc của Vô Tình cũng không phải bị ngu hoá, vẫn kiếm được người mạnh nhất.
Thực ra Lâm Phong chỉ tính toán như sau: Thiết Thủ có Lam cô nương, trong phim mỗi lần cùng y đi làm việc, Lam cô nương chắc chắn sẽ bò đến. Như thế nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì Thiết Thủ phải bảo vệ Lam cô nương trước, còn y tính sau. Còn Truy Mệnh chỉ có bản lĩnh dùng khinh công chạy trối chết chứ cứu người cái khỉ khô gì. Trong số ba người chỉ có Lãnh Huyết là có tính bảo đảm cao nhất.
“Vô Tình công tử đứng lên được rồi kìa” – Người trên đường kinh ngạc nhìn.
“Đó có phải người hồi gì nằm giữa đường cái ngủ không? Hoá ra là Vô Tình công tử của Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-xuyen-khong-lam-phong-va-lanh-huyet/178732/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.