Lăng Tân chăm chú nhìn Vĩ Thi Thi, mà Vĩ Thi Thi hình như bị lời tuyên bố của hắn làm cho choáng váng, thật lâu sau mới hơi quay đầu đi, khuôn mặt thoát khỏi bàn tay của hắn, nữ tử này lau nước mắt trên mặt, thì thào nói: 
- Vì sao muốn nói những chuyện đó lúc này, chúng ta... 
- Không cần phải nói. 
Lăng Tân thở dài, hắn xoay người đi vừa đi vừa nói một mình: 
- Ta đã biết lựa chọn của ngươi, Thi Thi... Ta sau này vẫn xem hai người là thân nhân của ta, nhưng ta xin các ngươi đừng làm ảnh hưởng đến tín niệm của ta, đây là điều duy nhất ta cầu xin các người, vĩnh viễn không nên làm ảnh hưởng tín niệm của ta, vĩnh viễn.... 
Quay lưng về phía Vĩ Thi Thi, Lăng Tân trong mắt đã chứa đầy nước mắt, nhưng hắn thủy chung không để nước mắt rơi xuống, ngược lại bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười, cho nên khi nước mắt biến mất trong vành mắt của hắn, hắn đã cách Vĩ Thi Thi rất xa. Trong kí ức của hắn, trong cô nhi viện Vĩ Thi Thi là người thân nhất với hắn, giống như chị giống như em, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã... Khi hắn mười tuổi, trong trận hỏa hoạn năm ấy, Vĩ Thi Thi từ trong đống lửa kéo hắn ra ngoài, nếu không chẳng phải là chỉ bị một vết sẹo trên mặt, ngay cả tính mạng của hắn cũng sẽ không còn... Mà Vĩ Thi Thi trên cánh tay cũng có dấu vết bị bỏng, nên từ đó nàng không hay mặc qua áo ngắn không có ống tay... cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-tuong-lai/108131/chuong-11.html