Chương trước
Chương sau
Phương Chính thực sự có cảm giác mình điên rồi, hay ít nhất cũng là hắn sắp phát điên đến nơi, hắn đã cưới một bé gái mới được mười tuổi, mặc dù việc này chính là để cứu lấy tính mạng của cô bé và cả tính mạng của những người thân của cô bé ấy, mặc dù trong giấc mơ hắn đã biết trước, hai người bọn hắn đã có cảm tình sâu đậm với nhau, nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác hắn bị điên rồi, hơn nữa cũng không biết có phải hắn đã làm chuyện gì đó sai trái hay vì một lý do nào khác mà hắn luôn cảm thấy trong ánh mắt của Vi Vi khi nhìn hắn lộ ra vẻ gì đó rất kì lạ, ngay cả cha mẹ của Vi Vi của cũng vậy, chí ít sau khi kết hôn, cha mẹ của cô bé vẫn luôn cấm hắn tới gần Vi Vi trong vòng năm mét...

Có đôi khi, Phương Chính cảm thấy mình đặc biệt ngu ngốc, không vì điều gì khác, mà lại vì một giấc mộng hư vô dự báo trước tương lai mà đi làm một chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng khi hắn vô tình nhìn thấy cảnh Vi Vi và gia đình của cô bé đoàn tụ ấm áp bên nhau, sau khi ngồi trên tàu thủy đi cùng với bọn họ đến gần đến hòn đảo nhỏ, sau khi gia đình bọn họ biết được đây là một chuyện có thật và tỏ vẻ rất cảm kích Phương Chính, lúc này hắn mới cảm thấy những gì mình đã làm quả thật là không hề sai chút nào.

Còn về cuộc hôn nhân nực cười này, ngược lại hắn cũng không phải là một Lolicon (*) thật sự, nên sau này lại có thể ly hôn gì gì đó, việc này cũng đơn giản, cứ như vậy thôi, cứ xem như hắn đã cứu được cả gia đình của bé gái này, nhưng trong lòng hắn vẫn có cái cảm giác rất nặng trĩu của những hồi ức trong giấc mơ... Hắn đã cứu được cô bé Vi Vi ấy, và cô bé ấy cũng không bao giờ sẽ phải khóc lóc đau đớn như trong cơn ác mộng còn đáng sợ hơn cái chết đó nữa rồi, vậy thì quá tốt rồi... 

"Phương Chính, muốn uống bia không?"

Lúc này, tiếng nói của Phú Quý đã làm Phương Chính giật mình tỉnh thức khỏi những trầm tư suy nghĩ, vị đại gia Phú Quý này đang vừa uống bia vừa chơi trò chơi điện tử trên máy vi tính xách tay, Phương Chính vẫn còn hơi ngây ngẩn người ra, cũng cầm một chai bia lên uống, lấy một ít thức ăn và rau trộn đã được chuẩn bị từ trước khi còn ở bến cảng ra, ngược lại cảm giác được ngồi uống bia và nhâm nhi thức ăn trên bãi biển vào buổi tối giống như thế này đúng là cũng không tệ.

Tính đến thời điểm này, đã có hơn một nghìn chiếc thuyền lớn đang neo đậu một chỗ xung quanh hòn đảo này, những chiếc thuyền này vì một nguyên nhân đơn giản là không thích hợp cho việc vận chuyển hàng hóa với khoảng cách xa được, chẳng hạn như chúng có vấn đề về tốc độ, trọng tải, hay không thể đi xa được...  nhưng những chiếc thuyền lớn này lại phù hợp để sinh sống, trong lúc vẫn đang trong tiến trình kiến thiết cái bán vị diện này thì trên những chiếc thuyền lớn này đã có ít nhất năm trăm ngàn người đang sinh sống, thậm chí con số này còn nhiều hơn nữa... 

Tuy nói rằng thông tin về ngày tận thế sắp tới vẫn được giữ kín trên toàn cầu, và chỉ có một số ít những nhân viên cấp cao mới được biết, hơn nữa hiện tại cũng chưa công bố danh sách những người sẽ được chọn để được vào khu tị nạn trong bán vị diện, nhưng cũng đã xác định được một số nhóm người chắc chắn sẽ được vào khu tị nạn này, thí dụ như hầu hết các thành viên của tổ chức Kẻ Phản Nghịch, thí dụ như những người nhà chính thống của toàn bộ các nhân viên trong đội quân Luân Hồi, thí dụ như các nhà khoa học giỏi đã được triệu tập đến đây và người nhà của bọn họ…  Dĩ nhiên, tất cả những người thân trực hệ của các nhà lãnh đạo của các quốc gia cũng biết được tình hình thực tế này, và cũng có thể xác nhận rằng những người này là những người chắc chắn một trăm phần trăm sẽ được tiến vào tị nạn trong bán vị diện, cho dù trước khi hay sau khi Sở Hạo công bố thông tin ngày tận đến, thì đến thời điểm này phần lớn những người đã đến trước, đang tập trung ở các khu vực xung quanh hòn đảo nhỏ này, tuy lúc này vẫn chưa thể tiến vào bán vị diện, nhưng một khi xảy ra biến cố, chính bọn họ là nhóm người đầu tiên được phép tiến vào bán vị diện.

Nói một cách đơn giản hơn, do diện tích của bản thân hòn đảo này quá nhỏ nên đủ mọi loại tài nguyên, hàng hóa được vận chuyển đến hầu như đã lấp kín hòn đảo, vì vậy những người không có phận sự chỉ có thể từ từ đợi ở ngoài khơi, nếu dựa vào số nhân khẩu mà tính thì số người đang chờ đợi ở xung quanh hòn đảo nhỏ này đã bằng số dân đang sinh sống trong một thị trấn nhỏ, cũng may nhờ có những người hảo tâm và đáng kính, hay chính là sự quan tâm của các nhân viên trong tổ chức Kẻ Phản Nghịch và đội quân Luân Hồi, vân vân… mà việc hậu cần tiếp tế tiếp viện lương thực thực phẩm, nước uống… cho các thân nhân của các nhà khoa học nổi tiếng của các quốc gia, người thân yêu quý của các lãnh đạo quốc gia, vân vân… căn bản không gặp phải bất kỳ vấn đề trở ngại gì, nhưng lại nảy sinh một vấn đề lớn duy nhất, đó chính là làm cách nào để có thể che giấu số lượng khổng lồ các đoàn tàu thuyền lớn đang neo đậu ở nơi đây.

Dĩ nhiên, những vấn đề như vậy sẽ do Sở Hạo và các nhà lãnh đạo của các nước trên toàn thế giới tham gia hội họp với nhau để tìm ra biện pháp giải quyết. Vì Phương Chính đã từng là một ký giả, nên hắn rất có hứng thú đối với việc nghĩ ra những biện pháp để giải quyết vấn đề này, nhưng hiện tại tâm trí của hắn đều bị lấp đầy với chuyện về cô bé Vi Vi và nhiệm vụ kế tiếp của hắn, căn bản hắn cũng không có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ đến những chuyện khác. 

Lúc này, Phú Quý đột nhiên lại lên tiếng nói rằng: "Được rồi, ngươi biết không? Các đội thực thi pháp luật tạm thời mới được thành lập kia, hiện tại đó chính là những binh sĩ của Liên Hiệp Quốc đang quản lý toàn bộ dân chúng và tàu thuyền xung quanh hòn đảo nhỏ này, hôm nay bọn họ đến điều tra Vi Vi và cha mẹ của cô ấy hai lần rồi, buổi sáng một lần và buổi chiều một lần, ngươi biết bọn họ đã hỏi về những chuyện gì không?"

Phương Chính hớp một ngụm bia, không cần suy nghĩ mà lập tức trả lời rằng: "Còn có thể hỏi về chuyện gì nữa chứ, đơn giản chính là muốn xác minh về trường hợp hôn nhân, tình trạng kết hôn, và bảo đây là hành vi vi phạm đạo luật bảo vệ trẻ em gì gì đó, sau đó tiến hành khuyên nhủ, khà khà, quan liêu quá."

Phú Quý gật đầu một cái, không nói gì thêm, trong những trường hợp như thế này thì cho dù là người mù đương nhiên cũng nhìn ra được, đây chính là một cuộc hôn nhân để được tị nạn, nhưng trường hợp của hắn và Phương Chính lại là một trường hợp đặc biệt, hiện tại thay vì nói rằng bọn hắn chịu sự quản lý của quốc gia, chẳng thà nói bọn hắn đã gia nhập vào trong tổ chức Kẻ Phản Nghịch và đã trở thành những thành viên của tổ chức Kẻ Phản Nghịch, trong cuộc di dân lớn này thì vị Sở Hạo kia đã tự mình vạch ra kế hoạch sơ tán và trực tiếp hạ lệnh cho phép toàn bộ nhân viên trong tổ chức đều có thể được tị nạn, hơn nữa rõ ràng hắn có ý muốn bày cho mỗi người bọn họ tiến hành kết hôn kết thông gia với gia đình nào đó đi, nhờ vậy mà Phương Chính đã kết hôn với Vi Vi, mặc kệ cuộc hôn nhân này có tương xứng về tuổi tác hay không, hay có vi phạm luật pháp hay chuyện gì gì khác nữa hay không, nhưng ít ra thì Vi Vi và người thân của cô bé ấy đã có thể được sống tiếp, còn về Vi Vi, hiện tại nhất định sẽ được đặt dưới sự bảo hộ pháp lý và trông nom của bố mẹ cô ấy, chưa đề cập đến chuyện Phương Chính có xảy ra sự cố rủi ro đặc biệt gì hay không, đây chính là chuyện liên quan đến tính mệnh của tất cả những người trong một gia đình. 

Những người được phái đến điều tra bố mẹ Vi Vi ở đó lúc nãy chính là đến để thuyết giáo về những quy định pháp luật gì gì đó, nói về chuyện bảo vệ pháp lý trẻ em, thậm chí nói đây là cuộc hôn nhân mờ ám không hợp pháp gì đó, vân vân… trong cuộc trò chuyện này, bọn họ sẽ liên tục đề cập đến vô số những điều được gọi là đạo đức luân lý tối thiểu của một con người, nhưng tâm ý thật sự của những người này là gì thì bất kì ai cũng đã hiểu được một cách rõ ràng, đơn giản chính là vấn đề về danh ngạch.

Diện tích của bán vị diện này lớn nhỏ thế nào, chuyện này Phương Chính cũng không biết do hắn cũng không được phép đi vào bên trong bán vị diện, mà hiện tại toàn bộ thông tin về bán vị diện cũng là chuyện tối mật, nhưng từ cụm từ "bán vị diện", trong khoảng thời gian này Phương Chính cũng đã tìm được rất nhiều rất nhiều những tư liệu về nó, từ những ghi chép trong lịch sử, tài liệu khoa học, tiểu thuyết, điện ảnh, thậm chí trong những trò chơi, hắn coi như đã hiểu được bán vị diện là cái gì, đơn giản nó chính là một một mảnh vỡ không gian nhỏ khép kín tự hình thành, hoặc hầu như có thể hiểu bán vị diện chính là một cái không gian, đây đúng là chỗ tránh nạn tốt nhất, nhưng nó lại bị giới hạn về diện tích, nếu đúng theo những gì được miêu tả chi tiết trong tiểu thuyết hay được nhìn thấy trong những trò chơi thì một cái bán vị diện có diện tích nhỏ nhất sẽ chỉ bằng với một tòa cao ốc, những bán vị diện có kích thước lớn hơn một chút có lẽ sẽ bằng với một hòn đảo nhỏ hoặc là một vài lục địa cỡ nhỏ mà thôi, đương nhiên diện tích của nó hoàn toàn không thể nào so sánh được với quả địa cầu của chúng ta.

Vì chuyện này có liên quan đến chuyên ngành ký giả của Phương Chính, hắn đã quan sát để ý một chút đến số lượng vật tư mỗi ngày được đưa từ hòn đảo nhỏ này vào trong bán vị diện, tuy không thể ghi lại chính xác số lượng, cũng không biết công việc vận chuyển này đã được bắt đầu tiến hành trong bao lâu rồi, hắn đã lấy ngày mà hắn nằm mơ thấy biến cố này và tiến hành tính toán bắt đầu từ ngày hôm đó, sau đó ước tính số lượng vật tư vật liệu tối đa có thể đưa được vào bên trong bán vị diện mỗi ngày, vân vân… Sau khi tính toán xong, thì số liệu thu được này cho thấy lượng lương thực và vật liệu được chuyển vào cũng chỉ đủ để cung cấp cho một trăm đến hai trăm triệu người mà thôi. 

Nhưng dân số thế giới tổng cộng có bao nhiêu người chứ? Theo số liệu thống kê lần trước thì tổng số dân của toàn thế giới là hơn bảy tỷ người, nhưng khẳng định không thể thu thập được số liệu xác và đầy đủ về số lượng rất nhiều những người đang sinh sống ở những khu vực xa xôi hẻo lánh, những nơi nghèo đói, những quốc gia của thế giới thứ ba, những quốc gia ở châu Phi và những quốc gia đang xảy ra chiến tranh loạn lạc, vậy thì tổng dân số trên địa cầu sẽ có đến tám tỷ người, thậm chí con số chính xác còn hơn tám tỷ người, vậy thì cho dù bán vị diện có lớn hơn đi nữa, có nhiều vật tư vật liệu hơn nữa thì tuyệt đối cũng không thể nào chứa được hơn tám tỷ người.

Trong khoảng thời gian này, Phương Chính cũng đã quen được vài binh sĩ của đội quân Luân Hồi và các thành viên của tổ chức Kẻ Phản Nghịch, đây cũng là những người sẽ bảo hộ hắn và Phú Quý sau này, nghe loáng thoáng bọn họ nói chuyện với nhau thì hắn biết được rằng trong kế hoạch di dân lớn lần này, Sở Hạo, người đã giao nhiệm vụ cho hắn, chính là người tổng phụ trách kế hoạch di dân này, hắn có thái độ rất cứng rắn đối với chính phủ của các nước, hắn đưa ra yêu cầu cho việc di tản này là phải tìm mọi cách để cứu được càng nhiều người càng tốt, vì thế thậm chí có khả năng là hắn sẽ không ngại ngần trấn áp toàn bộ thế giới này nếu việc đó là cần thiết, nếu dựa theo tình huống này mà nói, tuy không thể làm cho công bằng tuyệt đối được, nhưng công bằng tương đối thì lại chẳng thành vấn đề, nhưng một vấn đề được đặt ra là... đối với sự công bằng tương đối này thì những người thuộc tầng lớp cao nhất của xã hội, cho dù xét trên phương diện chính trị hay quân sự, hay những người giàu có của thế giới này, những người này có thể cam tâm bằng lòng không?

Khẳng định là những người này chỉ muốn dắt thêm càng nhiều càng tốt những "người một nhà" của bọn họ đi vào bán vị diện để tị nạn, đúng không? Nếu như Sở Hạo ở nơi đó không chịu đồng ý, liệu bọn họ sẽ có chủ ý tước bỏ tư cách được tiến vào chỗ tị nạn của những người còn lại này không? 

Phương Chính đều đã nghĩ qua toàn bộ những chuyện này, nhưng hắn là một nhân viên do Sở Hạo đích thân tuyển chọn, khả năng tước đoạt được tư cách này của hắn là rất khó xảy ra, trừ trường hợp có vấn đề gì đó xảy ra với Sở Hạo kia, nếu không... Hắn và người thân của hắn gần như tuyệt đối sẽ được phép đi vào bán vị diện, nhưng trường hợp của Vi Vi thì...

Gia đình của Vi Vi là một gia đình bình thường, mẹ của cô bé là một người nội trợ đang thất nghiệp, cũng tức là có một người lao động chính trong gia đình đang không có việc làm, và ba của nàng là một người thuộc tầng lớp trung lưu đang làm trong một xí nghiệp nước ngoài, trên cơ bản mà nói nếu như trong thời bình thì gia đình của cô bé ấy được coi là một gia đình có mức thu nhập trung bình trong xã hội, mua được xe và nhà cửa, nhưng không thể mua được những chiếc xe và nhà cửa quá sang trọng, cũng đủ khả năng để tận hưởng cuộc sống, chẳng hạn như việc du lịch gì gì đó, nhưng cũng không thể tiêu xài quá xa xỉ tốn kém, tóm lại gia đình cô bé cơ bản không có bối cảnh gì đặc biệt, mà cũng chẳng có mối quan hệ gì với Sở Hạo kia, nếu một số người thuộc tầng lớp cao trong xã hội đòi hỏi để được dẫn thêm nhiều người của họ vào khu tị nạn nữa, vậy thì việc chủ ý tìm cách tước đoạt tư cách được phép vào bán vị diện của gia đình cô bé là chuyện rất có khả năng sẽ xảy ra.

Đây chính là tại sao, ước nguyện đầu tiên của Phương Chính là muốn kết hôn với Vi Vi, tiếp đến sau khi nhận được sự đồng ý của Sở Hạo, hắn đã dẫn theo cả nhà Vi Vi tới đây, mà nói đúng hơn có lẽ là gần như một nửa thì ép buộc, một nửa là bắt cóc cả nhà bọn họ rồi đưa đến nơi này, ngoài ra hắn cũng nói rõ những suy nghĩ và lo lắng này của hắn cho ba của Vi Vi biết, vì vậy mà cả nhà của Vi Vi đã chuyển đến sống trên chiếc tàu thuộc quyền sở hữu của gia đình Phú Quý này. 

Lúc này Phương Chính lập tức quay sang nói với Phú Quý rằng: "Phú Quý, đừng quan tâm, lo lắng đến những người được gọi là các nhân viên thực thi pháp luật này, bọn họ cũng chỉ giỏi dọa những người không biết gì thôi, nhưng dựa trên pháp lý mà nói, hiện tại bọn họ không có đủ quyền để thực thi pháp luật, hoặc có lẽ là bọn họ cũng không có đủ quyền hạn để thực thi pháp luật ở những khu vực xung quanh hòn đảo này, quyền thực thi pháp luật trên cái này đảo nhỏ này thuộc về tổ chức Kẻ Phản Nghịch, bản thân bọn họ chỉ dám khua môi múa mép, chỉ cần bản thân chúng ta không ra tay làm gì trước thì có đánh chết bọn họ cũng không dám làm gì chúng ta, nhưng ta rất sợ những hành động lén lút mờ ám của bọn họ, nên, Phú Quý, ngươi phải nhắc nhở ba ngươi, kể từ ngày mai sau khi chúng ta bắt đầu tiến hành nhiệm vụ, lập tức phong tỏa chiếc thuyền chỗ này lại, ngoại trừ những nhân viên và các binh sĩ thuộc kẻ tổ chức Kẻ Phản Nghịch và đội quân Luân Hồi ra, thì không cho phép bất kì nhân viên nào khác lên thuyền, nếu vẫn cứ kiên quyết đòi lên thuyền thì phải lập tức gọi điện thoại cho tổ chức Kẻ Phản Nghịch, vì chúng ta thuộc quyền quản lý của tổ chức Kẻ Phản Nghịch nên tất cả đều do tổ chức Kẻ Phản Nghịch đứng ra giải quyết, thứ hai là về chuyện ăn uống... phải luôn luôn cảnh giác cẩn thận kẻo bị kẻ khác hạ độc, trong thời gian ngắn ngủi này ta cũng không thể nghĩ ra được nhiều chuyện, nhưng nói tóm lại phải cẩn thận với tất cả mọi chuyện, sau này chúng ta..."

Ngay đúng vào lúc này, có tiếng đập cửa đang vang lên ngoài cửa, cắt ngang lời hắn, hắn bất đắc dĩ phải đi mở cửa ra, bất ngờ nhìn thấy một người đang đứng ngoài cửa con thuyền... Một cô bé mười tuổi, Vi Vi, chỉ có một mình cô bé ấy, không thấy ba, không thấy mẹ cô ấy đâu, sao lại kỳ lạ vậy chứ.

"Anh... Phương, em vừa mới nằm mơ, mơ thấy anh, mặt của anh mọc đầy râu ria, anh còn lấy một đống cỏ cuối cùng nhường cho em ăn... Trong giấc mơ, em còn mơ thấy, anh Phương, ngày mai trong lúc đang làm nhiệm vụ thì anh sẽ chết, bị một lũ quái vật biết bay giết chết, cho nên..." 

"Anh ơi, đừng đi, đừng bỏ Vi Vi ở lại..."

***

(*) Lolicon: Loli là những bé gái từ 10 đến 12 tuổi, lolicon là những chàng trai từ 18 đến 20 tuổi có tình cảm yêu đương với bé gái thuộc dạng loli. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.