Chương trước
Chương sau
“… Tạm thời vẫn chưa phát hiện bất kỳ việc ngoài ý muốn nào, Memes Cây Nấm vẫn còn trong trạng thái ngủ đông, đây là một số mẫu tôi thu thập được ở trong Vùng Đất Cây Nấm, có thể đem đi kiểm tra. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì tạm thời có thể hủy bỏ tình trạng báo động cấp một, thế nhưng để bảo đảm an toàn, tốt nhất vẫn nên thực hiện tiến trình chuẩn bị kế hoạch cuối cùng.”

Sự trở về của Sở Hạo cùng với lời hắn nói khiến cho tất cả các cấp cao của các quốc gia đều thở phào nhẹ nhõm. Sở Hạo vẫn chưa nói xong, điều đáng bất ngờ vẫn còn ở phía sau.

“… Vì sự kiện ở Vùng Đất Cây Nấm lần này, tôi cảm thấy các vị có thể bàn bạc ra một thỏa thuận khẩn cấp. Lúc Memes Cây Nấm hoặc là một dạng Memes cùng loại bùng phát, vấn đề kéo dài của con người, thực tế đã chứng minh, bất kể là dưới lòng đất, trong lòng biển cả hay là trên vệ tinh ở ngoài không gian, trừ phi là phía sau của mặt trăng, nếu không thì Memes đều có thể gây lây nhiễm bất kể trở ngại có là gì đi nữa. Đồng thời, bởi vì độ lan tỏa và cường độ của tính bùng phát của Memes dẫn đến việc dự đoán và kiểm soát trước khi sự việc xảy ra cùng với việc ngăn chặn sau khi sự việc xảy ra đều là những nhân tố nằm ngoài tầm kiểm soát, thế nên chúng ta phải bàn bạc một phương án rút lui mới dựa trên tình thế hiện nay… Ba tháng sau, tôi sẽ mở con đường giao lưu lần một đến vị diện Cuộc Chiến Các Vị Thần. Đến lúc đó tôi sẽ cung cấp vị trí cho số lượng người từ mười ngàn đến năm mươi ngàn, đồng thời cũng sẽ trình đơn xin phép lên tổng bộ của tổ chức Kẻ Phản Nghịch yêu cầu mở rộng bán vị diện và giúp nó có thể bước đầu hình thành môi trường sống.

Thoáng chốc, đám cấp cao của các quốc gia đều trở nên hết sức tập trung. Hai chuyện mà Sở Hạo vừa nói, bất kể là việc mở cửa vị diện Cuộc Chiến Các Vị Thần hay là việc mở rộng và bình thường hóa bán vị diện thì đối với bọn họ mà nói, đây đều là tin tức tốt vô cùng có lợi. Biết càng nhiều thì càng kinh hãi, thế giới này quả thật chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ cả, không biết lúc nào nó sẽ vì sự hoành hành của Memes mà bị hủy diệt hoàn toàn. Thành thật mà nói thì có rất nhiều người biết chuyện vì không chịu nổi áp lực nên đã tự sát, tính đến thời điểm hiện tại số người này không được một ngàn thì cũng đã tám trăm rồi. Mà hai đề nghị Sở Hạo đưa ra quả thật chính là hy vọng duy nhất trong khung cảnh tuyệt vọng này.

“Anh Sở Hạo, xin hỏi cụ thể…”

“Anh Sở Hạo, liên quan đến con số mười ngàn đến năm mươi ngàn này…”

“Anh Sở Hạo…”

Rất nhiều người cấp cao và lãnh đạo đều không nhịn được mà bắt đầu hỏi han đủ thứ, mà Sở Hạo lại nói thẳng: “Xin thứ lỗi thưa các quý ông quý bà, bởi vì cần phải lập tức báo tin cho tổng bộ về vấn đề vị diện Cuộc Chiến Các Vị Thần và bán vị diện, thế nên tôi xin phép được rời đi ngay bây giờ, tình hình cụ thể xin hãy liên hệ với bộ ngoại vụ của tổ chức Kẻ Phản Nghịch. Chi tiết thông báo về vấn đề mười ngàn đến năm mươi ngàn nhân viên và công cuộc mở rộng thêm cho bán vị diện sẽ được bàn bạc với các vị thông qua bộ ngoại vụ. Tôi xin phép đi trước.” Dứt lời, hắn cũng không thèm quan tâm đến tiếng hỏi dò của đám lãnh đạo các nước này nữa mà liền xoay người bước thẳng ra khỏi căn phòng bí mật này, sau đó lại tiếp tục bước thẳng ra khỏi khu căn cứ, tiến đến chỗ sân bay của tổ chức Kẻ Phản Nghịch và cùng Trương Hằng bước lên máy bay riêng của mình.

Vừa lên máy bay, Trương Hằng dường như muốn hỏi điều gì đó, thế nhưng lại lập tức bị ánh mắt của Sở Hạo ngăn cản lại, cả chuyến đi kế tiếp đều chẳng nói lời nào. Đợi đến rất lâu sau đó, lúc máy bay đáp xuống tổng bộ của tổ chức Kẻ Phản Nghịch, Sở Hạo và Trương Hằng đều chẳng nói năng gì cả. Sau đó Sở Hạo liền dẫn Trương Hằng đến tận sâu bên trong nội bộ của tổ chức Kẻ Phản Nghịch, nơi này chỉ cách vị trí đặt Giáo Điều Cuối Cùng một bức tường mà thôi. Mà đến tận lúc này, Sở Hạo mới mở bán vị diện của mình ra và thả một cô gái ở bên trong ra.

Cô gái này thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, dường như còn trẻ hơn Sở Hạo một chút. Cô nàng vừa được thả ra liền nhìn trái ngó phải, mãi đến khi thấy rõ vị trí mình đang đứng thì mới thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức cười nói với Sở Hạo: “Nơi này thoạt nhìn như là đã được tân trang lại, xem ra mọi người đã làm việc rất tốt nhỉ, không chỉ không bị tổ chức C tiêu diệt, cũng không bị các nước trừ khử, mà trông ra còn lớn hơn trước…”

“Bớt nói nhảm đi!” Sở Hạo thì lại nói với sắc mặt xanh mét: “Câu hỏi đầu tiên, rốt cuộc cô là ai? Câu hỏi thứ hai, tại sao cô lại xuất hiện ở Vùng Đất Cây Nấm? Câu hỏi thứ ba, Memes Cây Nấm… có phải vẫn đang ngủ đông hay không?”

Cô gái nọ cười hi hi, nhìn nét mặt xanh mét cùng với cơ thể đang hơi run rẩy đó của Sở Hạo, cô nàng lại thở dài nói: “Tên chị là Vi Thi Thi, về phần vì sao chị lại xuất hiện ở Vùng Đất Cây Nấm… Chẳng phải lúc đó Memes Cây Nấm đã bùng phát rồi đấy sao? Sau đó, chị bị kẹt lại ở chỗ trung tâm, vốn tưởng rằng mình chết chắc rồi, thế nhưng không ngờ em lại xuất hiện bên cạnh chị sau đó ôm lấy chị. Kế đó, chị vừa giống như đang ngủ thiếp đi mà cũng vừa giống như vẫn đang tỉnh vậy. Đợi đến khi chị tỉnh táo lại thì liền phát hiện mình đang nằm giữa một rừng nấm. Lúc đó chị vẫn chưa tỉnh táo hẳn, sau đó điều tra kỹ rồi mới phát hiện cái nơi chỉ toàn là nấm đó chính là nơi đã từng bùng phát Memes Cây Nấm lúc trước, chỉ là dường như Memes Cây Nấm đã ngủ đông rồi. Sau đó chị đã cố rời khỏi Vùng Đất Cây Nấm đó, nhưng lại phát hiện bên ngoài Vùng Đất Cây Nấm chẳng có ngọn cỏ nào cả, hơn nữa còn có rất nhiều binh lính đang canh gác. Sau một hồi suy nghĩ, chị liền để lại một ít dấu vết đi lại, sau đó lại lui về bên trong Vùng Đất Cây Nấm. Nói chung là vậy đó.”

Toàn thân Sở Hạo run rẩy, hắn cắn răng không nói tiếng nào, thế nhưng Trương Hằng lại lập tức kinh ngạc nói: “A, tôi nhớ ra rồi. Cô ấy không phải chính là người chị mà cậu đã nhớ lại ở trong Con Đường Hồi Tưởng đó sao? Còn nữa, lúc cuối ở trong Con Đường Hồi Tưởng, cậu đã…”

Sở Hạo lập tức phất tay cắt ngang lời của Trương Hằng, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Vi Thi Thi chằm chằm và nói: “Cô có cái gì có thể chứng minh cô chính là… Vi Thi Thi hả? Đừng có nói là đối chiếu gen, DNA hay là những cái như mật mã gì đó, bất kể cô có phải là Vi Thi Thi hay không thì tôi và cô đều biết mấy thứ này với tổ chức C mà nói quả thật đơn giản hết biết, dễ như trở bàn tay ấy. Tôi cũng không sợ nói cho cô biết, cô đừng có mơ mộng hão huyền có thể thực hiện được mưu đồ gì ở chỗ này, có lẽ ở nơi khác thì tôi không làm gì được tổ chức C hoặc tổ chức X, thế nhưng nơi này thì khác, bên dưới chính là… tôi có một vạn cách khiến cô tan thành tro bụi chỉ trong nháy mắt mà thôi!”

Vi Thi Thi lại chợt giật nảy mình, cô nhìn quanh bốn phía nói: “Chị không nhớ trước đây lúc chúng ta xây dựng nơi này thì có một thứ như thế. Chẳng lẽ mọi người lại thu giữ được loại Memes hữu ích có thể kiểm soát nào nữa, sau đó sử dụng nó với nơi này rồi?”

“Trả lời câu hỏi của tôi!” Sở Hạo lại quát lên như thể đang gào thét.

“Hung dữ cái gì chứ.” Vi Thi Thi bĩu môi. Cô cũng không dám nhiều lời nữa, bởi vì những ai quen biết Sở Hạo đều rất rõ bây giờ hắn đang vô cùng nghiêm túc, mà hắn của lúc này… chính là một “kẻ điên” đến cả mạng của chính mình cũng dám quẳng đi, thế nên tốt nhất vẫn là đừng nên tiếp tục trêu ghẹo chọc giận hắn nữa.

“Nếu phải nhắc lại thì cái này có được tính không…” Vi Thi Thi đưa ngón tay lên gõ lên đầu mình mấy cái, cười nói: “Đợi đến khi không còn Memes nữa, em sẽ cưới chị về làm vợ. Sau đó chúng ta sẽ đến Nam Cực cử hành hôn lễ, chỉ có em và chị mà thôi. Bởi vì trước giờ chị rất thích tuyết, em nói chỗ đó có nhiều tuyết nhất… Chuyện này có thể chứng minh được không?”

Hốc mắt của Sở Hạo bất chợt đỏ lên, bởi vì chuyện này, những lời này là chuyện chỉ có hắn và Vi Thi Thi mới biết mà thôi, cho dù có là các anh chị em khác thì cũng đều không biết. Hơn nữa lúc đó còn chưa có tổ chức Kẻ Phản Nghịch, lúc đó không có mấy khả năng tổ chức C sẽ ngày đêm giám sát bọn họ, thế nên cho dù có là clone của Vi Thi Thi thì phỏng chừng cũng sẽ không thể biết những lời này, thế nên…

“Thế nhưng!” Sở Hạo hít sâu một hơi, lại tiếp tục nói: “Cái này vẫn chưa thể hoàn toàn chứng minh được lời mà cô nói, sau đó… trong ba tháng này, cô phải luôn ở trong tầm mắt của tôi, một khi cô rời khỏi phạm vi quan sát của tôi thì tôi sẽ lập tức giết chết cô hoặc là truy sát cô bằng bất cứ giá nào… cô có đồng ý không?”

Vi Thi Thi còn chưa lên tiếng, Trương Hằng đã kêu lên: “Ê! Sở Hạo, cậu hơi quá đáng rồi đấy! Cậu cũng biết Con Đường Hồi Tưởng đã xảy ra chuyện gì mà, cậu mà làm thế này thì sẽ hối hận đấy!”

Sở Hạo lập tức trừng mắt nhìn về phía Trương Hằng nói: “Cậu chẳng biết cái gì cả! Chuyện này… Tôi đã quyết định rồi! Cậu ngoan ngoãn câm miệng lại cho tôi là được!”

“Được được được, cậu là đội trưởng…”

“Được được được, em là thủ lĩnh…”

Trương Hằng và Vi Thi Thi đồng thanh cất tiếng, sau đó hai người liền kinh ngạc nhìn nhau rồi lại lập tức cùng nở nụ cười. Chỉ có mình Sở Hạo là vẫn xanh mặt như trước, sau đó hắn liền nhe răng nói: “Hai người đều câm miệng cho tôi!”

Trương Hằng và Vi Thi Thi lập tức đều nghiêng mắt nhìn lên bốn mươi lăm độ, khóe môi hơi trễ xuống, trong miệng dường như còn đang ngâm một điệu hát dân gian nào đó. Điệu bộ này khiến cho Sở Hạo nhìn mà nổi cả gân xanh trên trán, thế nhưng cũng may là hắn vẫn nhịn xuống được, chỉ nói thẳng với Trương Hằng: “Trương Hằng, tôi cần toàn bộ số điểm thưởng và tình tiết kịch tính của cậu, sau này tôi sẽ trả lại cho cậu.”

Trương Hằng cũng biết đã đến lúc bàn chuyện chính sự, hắn liền nghiêm túc nói: “Được, thế nhưng cậu phải nói cho tôi biết cậu muốn dùng chúng làm gì, nếu như dùng để trang bị vũ trang cho đội quân Luân Hồi gì gì đó thì tôi nghĩ cũng không cần dùng nhiều đến thế phải không?”

Sở Hạo lắc đầu nói: “Không phải… là dùng để mở rộng bán vị diện và tạo ra hệ thống tuần hoàn tự vận hành cho bán vị diện, cũng tức là không khí, nguồn nước, khí quyển, trọng lực… Sau đó còn phải có hệ thống thực vật đơn giản và một lượng nước cực nhiều nữa… Tối thiểu, bán vị diện phải mở rộng đến mức có thể trong một khoảng thời gian ngắn chịu tải được mười triệu người sống trong vòng một tháng.”

“Mười triệu người sống trong vòng một tháng?” Trương Hằng thật sự vô cùng kinh ngạc, hắn bỗng nhiên như là nhớ đến chuyện gì đó mà nói: “Ý cậu là… cậu muốn đổi mảnh vỡ không gian và trực tiếp sử dụng bán vị diện ở chỗ Chủ Thần để điều chỉnh? Điều chỉnh bằng điểm thưởng và tình tiết kịch tính?”

“Ừ… Đồng thời, lần này còn phải kiểm tra xem vị diện Cuộc Chiến Các Vị Thần có thể cho một lượng lớn người của thế giới này vào hay không, dù sao thì trước đây chúng ta cũng chỉ nhờ vào quyền hạn để đưa người vào, mà bây giờ…”

Sở Hạo lắc đầu, lại nói tiếp: “Đồng thời, quyền hạn của tôi và cậu đều phải chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ trong vòng một năm, chúng ta sẽ phải kêu gọi đội Trung Châu hoặc là một đội ngũ khác đến thế giới này, đến lúc đó… có thể cứu được bao nhiêu thì cứ cứu bấy nhiêu. Chỉ là… không biết thực lực và tình hình của các đội ngũ khác ra sao, hy vọng… đều được như đội Trung Châu hoặc là đội Đại Tây Châu vậy…”

“Tóm lại, tất cả chuẩn bị sẵn sàng, bán vị diện, di dân vào vị diện Cuộc Chiến Các Vị Thần và… kêu gọi đội ngũ khác, đội Trung Châu, đội Đại Tây Châu, đội Thiên Thần, thậm chí là đội Ác Ma… Chúng ta… sắp phải nghênh đón ngày diệt vong của một thế giới!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.