Chương trước
Chương sau
Trên đường đi đến khe núi, Sở Hạo cùng trò chuyện với Trịnh Xá...

"... Đây chính là sự hiểu biết của ta về các thành phần hợp thành văn minh chi lý của một cái vị diện, đó là thiên đạo và nhân đạo, thiên đạo bí ẩn, ta cũng không biết rõ, nhưng may mắn ở đây là hữu ma vị diện, tuy là thiên đạo bị ẩn giấu, nhưng có người sử dụng thiên đạo, kỳ thực chính là những chư thần này, thần tính của bọn họ kỳ thực cũng có thể được hiểu là một số quy luật vật chất hóa của vị diện, cho nên trong vài trường hợp cũng có thể xem bọn họ như là một phần của thiên đạo."

"Tiếp theo chính là nhân đạo, nhân đạo của thế giới này đã bị xâm phạm rất nhiều, số lượng cũng ít, còn chịu đựng thiên đạo, cũng chính là sự áp chế cực độ của những thần linh, văn minh có thể nói là thuở ban đầu của văn minh nhân loại, dĩ nhiên, ý ta là nền văn minh cũng không phải trong thời kì đồ đá gì gì đó, gần như tương đương với giai đoạn đầu của trình độ văn minh cổ Hy Lạp, ngươi chớ nhìn thế giới này có kiến trúc vĩ đại gì gì đó như vậy, cũng như tượng người đá vĩ đại, kỳ thực đây đều dựa vào con người của thế giới này, đều có đủ tố chất thân thể vượt xa thế giới hiện thực của nhân loại, cùng với điểm cộng thêm đấu khí, nếu thật sự nhận xét về trình độ tiến triển của nhân đạo, bất luận là toán học, hay là tinh luyện kim loại, hay tư tưởng triết học, thế giới này chắc chắn lạc hậu xa so với nền văn minh Hy Lạp, vì vậy..."

Sở Hạo vừa đi vừa phân tích cho Trịnh Xá, dù sao lần này thế giới Luân Hồi của Cuộc Chiến Các Vị Thần, thực sự đã dựa nhiều vào đội Trung Châu, hắn cũng không phải là người không biết ơn, ơn nghĩa này của đội Trung Châu, sau này hắn nhất định sẽ báo đáp, hơn nữa hắn cũng đã nhìn ra được ba người của đội Trung Châu đều là người tốt, đặc biệt như Trịnh Xá vậy, thực lực của hắn mạnh mẽ đến mức này rồi, nhưng tư tưởng vẫn mộc mạc, loại người như vậy rất hiếm thấy, lúc trước hắn cũng nghe lỏm Lâm Tuấn Thiên và Lưu Úc nói đại khái một chút về việc Trịnh Xá thỉnh thoảng trở về tình huống thực tại, đây là một người tốt, thậm chí có thể nói là một người hiền lành, người như vậy nên được hắn đến trợ giúp, mặc dù bây giờ đội Trung Châu giúp đỡ hắn nhiều hơn...

"Ngươi thật sự có đang nghe ta nói không?" Sở Hạo nhìn Trịnh Xá đang muốn rơi lệ, trên trán hắn vô tình xuất hiện nhiều gân xanh mờ mờ.

Trịnh Xá lau một cái cũng không có nước mắt, quay đầu sang hai người Lâm Tuấn Thiên nói: "Thật tốt quá, cảm giác có được nhà hiền triết thật quá tốt... Chúng ta kéo hắn thẳng về trong đội ngũ của chúng ta đi, nếu như hắn không về, lập tức đánh hắn ngất xỉu rồi trực tiếp in dấu tay, thấy thế nào?"

Lâm Tuấn Thiên và Lưu Úc đồng loạt xua xua tay nói: "Đội trưởng, không nên nói hết lời trong lòng ra đâu, hơn nữa khế ước chuyển đội kia qui định trong lòng đối phương nhất định phải đều đồng ý mới có hiệu lực, không phải chỉ thô bạo in dấu tay là được!"

Bây giờ gân xanh trên trán Sở Hạo cuối cùng đã biến thành màu xanh đen, sau một thời gian dài, hắn mới nhẫn nhịn một chút, vỗ vỗ trán rồi nói: "Nếu như các ngươi không như vậy... Chúng ta đây vẫn còn có thể trở thành bạn, hơn nữa ta cũng vẫn muốn ở lại đội Bắc Băng Châu, không liên quan đến các chuyện khác, một điểm then chốt là ta không biết sau khi ta gia nhập vào đội Trung Châu, thế giới hiện thực mà ta trở về có đúng là thế giới hiện thật của ta hay không, hay là trở về đến thế giới hiện thật của các ngươi, điểm này rất quan trọng, ta không dám tùy tiện thử, đây là một trong số những lý do, hơn nữa ta chính là cũng muốn làm rất nhiều người sống lại, nghe các ngươi nói, tổng số người trong một đội không nhiều, vậy nên xin lỗi, ta không có khả năng rời đội."

Ngay lập tức, vẻ mặt của ba người Trịnh Xá, Lưu Úc và Lâm Tuấn Thiên đều biểu hiện ra nhiều sự thất vọng, Sở Hạo cũng là không đành lòng, quan trọng hơn nữa là, mọi người của đội Trung Châu khiến cho hắn cảm thấy sự thiết yếu của đoàn kết, nếu có lực lượng của đội Trung Châu, như vậy rất nhiều chuyện đơn giản sẽ trở nên đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn nữa.

"Vừa rồi các ngươi nhắc tới có thể kéo người khác đội vào trong đội ngũ của mình, theo ta được biết, cũng có biện pháp kéo nhân vật trong phim gia nhập vào đội, như vậy... Có biện pháp nào có thể dung hợp hai đội thành một đội lớn hay không? Ta nghĩ... có lẽ có khả năng này."

Lúc nói đến nơi đây, trong đầu Sở Hạo lóe lên một ý tưởng, hắn đột nhiên nhìn về phía Trương Hằng nói: "Trương Hằng, ngươi còn nhớ lúc chúng ta tiến vào vị diện Hobbits không? Chính là vị diện ma giới trong truyện trước, lúc đó không phải chúng ta và người lùn đã cùng nhau ký một khế ước hợp thành đội sao?"

"Phải không ta?" Trương Hằng hắn đang cầm mặt nạ bằng gỗ sồi màu xanh lục của hắn, xuất thần đờ người ra, sau khi nghe xong, lập tức trả lời: "Ừ... hình như đâu có chuyện như vậy nhỉ?"

Sở Hạo lập tức nói rằng: "Không, quả thực có chuyện như vậy, mà tình huống ta đã thấy lúc đó, cái khế ước đó chỉ là bản sao, vì vậy đó chỉ là bản có hiệu lực bị yếu đi... nhưng nếu bản chính thì sao? Có người nói bản chính kia ở dưới chân núi trong vương quốc, trong Cô Sơn, ta đang suy nghĩ... cái bản chính kia có phải có thể làm cho hai tiểu đội Luân Hồi nhập lại làm một đoàn lớn, hoặc ít nhất một khế ước cho phép hai tiểu đội hỗ trợ lẫn nhau, có thể triệu hoán nhau miễn phí, nếu được như vậy, thì hai đội của chúng ta thật sự có khả năng liên minh với nhau."

Nói đến nơi đây, đám ba người Trịnh Xá lập tức đều hưng phấn lên, bọn họ cùng liếc mắt nhìn nhau, Trịnh Xá cười "Ha ha" Nói: "Lập tức giao việc này cho ta đi, ha ha ha! Con rồng lửa nhất định chết chắc rồi!"

Mặc dù nói như vậy, nhưng đội Trung Châu cũng không trải qua vị diện ma giới ở truyện trước, sau khi thương lượng ba người bọn họ chỉ có thể quyết định đi đến vị diện ma giới để tìm kiếm thử, coi thử có di tích Cô Sơn hay không, hay có người sống sót gì gì đó, từ trong vị diện có tìm được manh mối gì liên quan hay không.

Mà lúc ba người của đội Trung Châu đang thương lượng, mọi người cũng đi qua bình nguyên bị các vụ nổ hạt nhân, cũng đã đến được bên ngoài khe núi rồi, nơi này là chiến trường huyết chiến, thi thể và máu thịt chậm rãi chất thành đống, còn có các loại quái vật linh tinh, không thiếu các bằng chứng liên quan đến cuộc chiến đấu rất khốc liệt đã trải qua ở nơi đây, thậm chí Sở Hạo còn phát hiện được dấu vết chiến đấu đã thâm nhập sâu đến chỗ vòng phòng ngự ở bên ngoài khe núi, nghĩ đến việc quái vật đang tập kích nguy cấp trước mắt, ngay cả trận địa phòng ngự kiên cố mà đội quân Luân Hồi đã xây dựng nên cũng đều nhanh chóng bị công phá, đây quả thật đã nguy cấp tới cực điểm, bởi vì đội quân Luân Hồi và quân đội của thế giới này hoàn toàn khác nhau, dựa vào trận địa, dựa vào vũ khí, dựa vào hệ thống tổ chức, dựa vào chiến thuật và khoa học kỹ thuật tân tiến hơn để chiến đấu, tố chất thân thể sáng chói, thế giới này tùy tiện tìm ra một người có đấu khí, đều là những người một mình họ có thể đánh bại mười người khác, nếu như trận địa trên chiến trường này bị bọn quái vật kia đột phá... Sở Hạo không dám tưởng tượng cảnh tượng kia sẽ thê thảm đến mức nào.

Nhưng cũng thật may mắn, khi mọi người dự định vượt qua trận địa, có mấy người từ trong trận địa lập tức đứng lên, trong khu vực trận địa hỗn loạn này, lại còn có khoảng mấy trăm binh sĩ tồn tại, bọn họ đều trong tình trạng cẩn thận quan sát đề phòng, xem ra rốt cuộc trận địa cũng không bị công phá, khi thấy những người bên trong đứng lên, Sở Hạo cũng đi tới đội ngũ phía trước, tỏ rõ thân phận của mình.

Rất nhanh chóng, mọi người đã được nghênh đón tiến vào đến bên trong khe núi, lúc Sở Hạo trực tiếp đi gặp Balton Fettah và sĩ quan các cấp, những người còn lại cũng chẳng rảnh rỗi, ở trong khe núi, những dân bản địa đã được cứu mạng của thế giới này, đặc biệt còn có hai quốc vương của thành bang sống sót, lại còn có rất nhiều các quý tộc còn sống, bọn họ lúc này đều liên tiếp chạy đến chúc mừng… đều có cố gắng để gặp gỡ hiền triết đã cứu thế giới Sở Hạo một lần, đồng thời, còn có Vulcan (Hỏa Thần) cũng dẫn theo hai gã binh sĩ của đội quân Luân Hồi, chạy tới khoe khoang trước mặt Zeus và ba vị thần linh, toàn bộ cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt.

Mà giờ khắc này Sở Hạo căn bản không để tâm đến những thứ này, hắn trước tiên gặp được Balton Fettah với hai mắt đỏ kè, đồng thời còn có sự hiện diện của các nhân viên của phái đoàn quan sát đi theo quân đội, đặc biệt quan viên của “năm nước lưu manh”, bọn họ đều muốn biết tình hình kế tiếp của cái vị diện này, sẽ còn có các loại quái vật với kích thước to lớn như lúc trước xuất hiện nữa hay không.

Sở Hạo cũng không lưỡng lự giấu giếm, trực tiếp mở miệng nói: "Quái vật sẽ không xuất hiện nữa, nhưng quái vật xuất hiện lúc trước kia cũng sẽ không tan biến, trên nguyên tắc mà nói, sẽ không có quái vật biến thành kích cỡ lớn, thế nhưng trong và ngoài vùng hoang dã cũng có thể có các quái vật với kích thước nhỏ tồn tại, cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, việc này cần phải điều tra một chuyến mới biết được."

Sau khi nghe xong, những người này đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó Balton Fettah vừa nói cho Sở Hạo biết cụ thể số người thương vong ở nơi đó, toàn bộ đội quân Luân Hồi tổng cộng đã có hơn bốn trăm bảy mươi người tử vong, hơn hai trăm người bị trọng thương, số người còn lại ai cũng có các vết thương nhẹ, hầu như có thể nói đội quân Luân Hồi đã đạt tới ranh giới của sự tan vỡ, nếu không phải đã biết được những con quái vật kia không chấp nhận đầu hàng, ngoài ra chạy trốn cũng là chết chắc, nói không chừng đội quân Luân Hồi đã bị tan vỡ từ trước, nhưng thật may mắn đã chống đỡ được, nhưng trên cơ bản, đội quân Luân Hồi cũng không còn khả năng để tiến hành nhiệm vụ chiến đấu nữa rồi.

Mặt khác, bởi vì mệnh lệnh của Sở Hạo, ở bên trong khe núi làm hết khả năng tiếp nhận và bảo vệ mọi người và nhân loại của thế giới này, hiện tại vấn đề lớn nhất là tiếp tế tiếp viện, lúc chạy trốn những người này căn bản không thể mang theo nhiều đồ tiếp tế, có thể nói, nếu như Sở Hạo không quay về, tối đa không quá hai ngày, trật tự trong sơn cốc sẽ lập tức bị tan vỡ, đến lúc đó đội quân Luân Hồi có may mắn còn tồn tại được hay không đều không thể biết trước được, trước lúc Sở Hạo trở về, đám người Balton Fettah đã sớm bị bể đầu sứt trán.

Sở Hạo trầm tư một chút, liền nói rằng: "Mấy vấn đề này vẫn coi như đã được giải quyết tốt, bởi vì những quái vật kia cũng sẽ không phóng hỏa cướp bóc, bọn chúng chỉ cần tàn sát mà thôi, hơn nữa chết nhiều người như vậy, dự trữ bên trong thành bang này cũng hoàn toàn đủ cho người ở đây sống đến vụ thu hoạch sang năm, ngoài ra... Ta có kế hoạch mở rộng cái thế giới này."

Mở rộng cái thế giới này, mấy từ ngữ này vừa được nói ra, ánh mắt của các vị đại diện của “năm nước lưu manh” đã lập tức sáng quắc lên, một trong những quan viên của nước Mỹ lập tức hỏi: "Là chính sách thực dân sao? Các hạng mục công việc cụ thể đâu? Hơn nữa thông đạo giữa hai vị diện phải làm sao? Số định mức của mỗi quốc gia thì thế nào?"

Sở Hạo gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu nói: "Vấn đề về đường thông nhau nối liền hai vị diện, dự tính phải sử dụng hệ thống luân phiên, cứ mỗi nửa năm hoặc một năm sẽ thông với nhau một lần, trong thời gian này dự tính sẽ không có cách nối liền và thông nhau, những việc này đều phải cân nhắc tỉ mỉ, đoán chừng sau khi chúng ta trở về thế giới hiện thực, ta và quốc gia các vị sẽ thương lượng tỉ mỉ, bây giờ chúng ta bàn bạc cũng không có bất kỳ biện pháp nào có hiệu lực... đương nhiên, tất cả những điều này đều phải chờ đến lúc ta đăng cơ trước."

"Đăng cơ?" Tất cả mọi người đều ngây người ra, đồng thời hỏi câu này.

"Đúng, không sai, bất luận là sau khi những người trong khe núi này giải tán hết, hay là cứu tế, cứu người, việc tiêu diệt những con quái vật kia, sự liên kết và thông nhau giữa thế giới hiện thực và thế giới này, tất cả mọi thứ, đều phải chờ ta đăng cơ xong mới có thể bắt đầu tiến hành, ta dự tính..."

"Đăng cơ làm Nhân Hoàng của thế giới này!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.