Dịch giả: Hippopotamus
Một lần nữa Tom chui ra từ bóng tối. Lần này mục tiêu của hắn là bốn người, tức là nhiều hơn gấp đôi so với lần thứ nhất.
Không phải hắn trở nên tự đại mà vị trí của bốn người này rất thuận lợi. Kiểu như là ngươi đứng ở vị trí thuận tiện cho ta như thế này, không đá ngươi một cước thì thật sự phải xin lỗi bản thân!
Tình huống hiện tại cũng giống như vậy. Hơn nữa đang trong trạng thái mở cơ nhân tỏa nên Tom cảm thấy đây là bản năng. Loại trực giác chiến đấu này không ngừng tràn ra từ trong đại não làm hắn cảm thấy hành động như vậy không có gì không ổn. Vừa chui ra từ bóng tối, Tom đã tấn công đám binh lính này.
Gã quân nhân bị công kích mặc dù vẫn luôn đề phòng nhưng Tom xuất hiện bên sườn là góc chết của mắt người. Thế nên sự cảnh giác của gã hoàn toàn không có hiệu quả. Trong nháy mắt gã cảm thấy cơn đau kịch liệt ở lưng, tuy muốn đánh lại nhưng đau đớn khiến gã không còn khí lực để đứng vững, trực tiếp ngã xuống.
Trong phim ảnh trên TV, khi bị thương ở nội tạng đặc biệt là gan hay các bộ phận trọng yếu, nhân vật trong phim vẫn có thể tiếp tục chiến đấu vài hiệp hoặc cùng đồng quy vu tận với kẻ địch, điều này thực sự là hết sức vớ vẩn! Một khi những bộ phận trọng yếu này bị đâm trúng, dù có ý chí mạnh như thế nào thì thân thể do đau đớn kịch liệt cũng sẽ mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-thu-quang/2997432/quyen-12-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.