Dịch giả: TranTuanViet
Ban đêm là khoảng thời gian khó khăn nhất, tất cả mọi người ẩn núp ở trong bóng tối. Bởi vì sợ khiến cho mùi vị lan tỏa ra cho nên cũng không dám ăn cái gì, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không dám, chỉ có thể dùng tâm linh tỏa liên trêu chọc nhau vài câu. Chỉ là tinh thần càng lúc càng căng thẳng, giống như lúc nào cũng có thể đổ vỡ vậy.
Trong lòng Sở Hạo biết rõ tình hình sẽ như vậy, nhưng căn bản là hắn không có biện pháp đi khuyên giải an ủi hoặc là khích lệ tinh thần. Bởi vì tình huống hiện tại, bọn họ chỉ có thể chờ đợi, lúc này mà đi khích lệ tinh thần là không thực tế. Ai cũng biết là không còn đường lui nữa rồi, ai cũng biết cuộc chiến này đầy áp lực, nhưng biết như vậy còn có thể làm gì được? Không phải là chỉ có thể chiến đấu thôi sao? Cái gọi là khích lệ tinh thần, chẳng qua chỉ là một lời nói dối mà thôi.
Lúc này, Auchi bỏ đi tâm linh tỏa liên của những người khác, chỉ để lại với Sở Hạo mà nói: "Ta nói... Đội trưởng, lần này, trong chúng ta có người sẽ chết sao?"
"Không biết..." Sở Hạo trầm giọng trả lời.
"Thật là... Rất thành thật đấy, nói lời dễ nghe hơn có được hay không." Auchi có chút ảm đạm nói.
"Cố gắng, sống sót."
"Ngươi cũng vậy, đội trưởng."
Những người khác đều không biết cuộc nói chuyện của hai người họ, nhưng bản năng sinh tồn thì ai cũng có, tâm trạng của mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-thu-quang/2997380/quyen-11-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.