Chương trước
Chương sau
“Kỳ thật số lượng người đi cùng nhau tốt nhất là hai đến ba người, không nên nhiều hơn cũng không nên ít hơn.” Sở Hạo đi sau lưng J nói.

J vẫn luôn trong tình trạng cẩn thận đề phòng, hỏi: “Vì sao vậy? Nếu quá nhiều thì thế nào, còn ít hơn, à, ngươi bảo nếu đi một mình sẽ bị Alien tấn công hả?”

“Nhiều hơn ba người đoán chừng sẽ bị Predator công kích.” Sở Hạo lắc đầu: “Ít hơn… tức là đi một mình sẽ bị Alien coi là đồ ăn, trực tiếp giết chết. Bốn người đi cùng nhau rất giống với một tiểu đội vũ trang, nếu gặp phải Predator mà không hạ vũ khí tỏ vẻ thần phục thì đối phương rất có thể sẽ tấn công.”

J nghĩ nghĩ một chút: “Nói cách khác, chỉ cần không tỏ ra địch ý, đồng thời hạ vũ khí trên người xuống thì sẽ không bị Predator công kích?”

Sở Hạo ha ha cười, nói tiếp “Từ bỏ vũ trang, cái cụm từ này có nhiều hàm nghĩa lắm. Nếu Predator cho rằng bốn người trở lên đại biểu cho có đủ lực lượng vũ trang thì sao? Vậy có phải là sẽ giết luôn một hoặc mấy người trong chúng ta, giải trừ ‘vũ trang’ hay không? Cho nên, đừng nghĩ đơn giản là chỉ cần hạ vũ khí xuống là được. Predator và chúng ta là hai chủng tộc khác nhau, tư tưởng chắc chắn chẳng cùng đường. Khi tự giải trừ vũ trang thì chúng ta sẽ phải gánh lấy tỷ lệ bị giết nhất định. Nếu không chắc chắn tuyệt đối an toàn hoặc là thật sự cùng đường thì không nên làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.”

Nói đến đây, J bỗng bừng tỉnh ngộ: “Nói thế mới nhớ, khi chúng ta vừa tiến vào di tích, cái mê cung này đã tách cả đoàn ra thành 2-3 người một nhóm, ack… Không đúng, nhóm của Maria và Emily còn có hai người nữa, gã lính hải quân và tên trung niên bị Alien giết. Như vậy không phải là đã vượt qua bốn người sao? Chẳng lẽ bọn họ bị Predator tấn công?”

Sở Hạo vẫn mỉm cười như cũ, hắn vừa đi vừa nói: “Ta hiện tại càng lúc càng hiểu được một số quy tắc của chủ thần, phần lớn vẫn chỉ là phỏng đoán nên tạm không nhắc tới, nhưng nơi này đã chứng minh được vài điều trong đó. Đầu tiên là chuyện ta đã nhắc với ngươi lúc đầu, tính thích hợp của tân nhân. Tân nhân xuất hiện trong một bộ phim thì chắc chắn sẽ có mặt nào đó thích hợp với hoàn cảnh xung quanh, vô luận là năng lực ở thế giới thực hay là quan điểm của bọn họ hẳn sẽ giải quyết được một số nan đề hoặc manh mối trọng yếu của phim. Chủ thần sẽ không đẩy chúng ta vào khốn cảnh chắc chắn phải chết, mà là nhìn xem ngươi định giải quyết khốn cảnh đó thế nào.”

“Thứ hai, có thể gọi nó là tính thích hợp của người thâm niên. Hai điều này thực ra đối lập nhau. Nếu như nói tân nhân vào sẽ làm giảm độ khó của phim xuống, thì người thâm niên mạnh mẽ sẽ làm cái chỉ số ấy gia tăng. Lý giải của cá nhân ta là, khi ngươi cường hóa bản thân tới một mức độ nào đó thì chủ thần sẽ thêm độ khó vào hoặc là cách ly ngươi khỏi đội ngũ trong một thời gian ngắn, cũng có khi sáng tạo riêng cho ngươi một hoàn cảnh khủng bố đặc biệt khiến kỹ năng mới kia không thể làm bộ phim nhẹ nhàng đi được. Cũng tức là độ khó ngang nhau thôi!”

Sở Hạo nói xong nửa ngày mà cũng không thấy J trả lời, hắn lập tức hiểu đây là do J vẫn còn lơ mơ chưa lý giải được, cho nên đành nói thêm: “Vậy để ta lấy một thí dụ đơn giản nhé, bộ phim Starship Troopers ngươi cũng xem qua rồi. Bộ phim ấy cực kỳ khó.”

J lập tức gật đầu: “Xem rồi, cốt truyện không tệ, nhưng ta chỉ thích phần 1 thôi.”

Sở Hạo khẽ ừ: “Vậy lấy bộ phim này làm thí dụ. Trước khi vào phim, trong đội ngũ chúng ta vừa vặn có một người đổi kỹ năng ‘thuốc diệt trùng siêu hạng vô địch vũ trụ’ và một người đổi kỹ năng ‘tuyệt đối khống chế thiết bị điện tử’. Điều này có nghĩa, một tên là khắc tinh của ‘trùng’ tộc, vừa xuất hiện liền có thể toàn diệt một tinh cầu đầy côn trùng, còn tên kia có thể khống chế bất cứ thiết bị điện tử nào với bán kinh một năm ánh sáng. Nếu có hai người như vậy thì chẳng phải trong bộ phim ấy, chúng ta sẽ cày được mấy chục vạn, thậm chí trăm vạn điểm thưởng cùng vô số chi tiết cấp S sao? Làm gì có chuyện dễ ăn như vậy chứ?”

“Đổi kỹ năng gì thuần túy là do ý muốn của chúng ta, có thể nói là lựa chọn mang tính ngẫu nhiên. Chúng ta không biết được kỹ năng của mình có thích hợp với bộ phim nào đó hay không. Vậy nếu may mắn gặp phải bộ phim như thế thì sao? Chẳng nhẽ chủ thần để mặc chúng ta cày điểm và chi tiết phụ tuyến à? Không có chuyện ấy đâu. Khả năng lớn nhất là chủ thần sẽ thiết kế ra biện pháp khắc chế nào đó, hoặc là nói sẽ tăng độ khó lên. Tình trạng của hai chị em Maria và Emily chính là như vậy, tại sao bọn họ phải cùng nhóm với hai tân nhân khác, hơn nữa số lượng lại vượt qua hạn chế ba người?”

J lập tức kinh hỉ hỏi: “Là kỹ năng gì? Chẳng lẽ là chuyên môn khắc chế Alien, thí dụ như ‘thuốc giết Alien hiệu quả siêu hạng vô địch vũ trụ’?”

“Có loại kỹ năng này à!” Sở Hạo dở khóc dở cười, nhưng hắn vẫn nhẫn nại giải thích: “Kỹ năng chúng ta đổi đại đa số là tăng cường bản thân, thích ứng với mọi hoàn cảnh, không thể nào đổi lấy thứ chuyên dùng để giết Alien, Predator, trú oán ma quỷ…vv Mấy thứ đó, Chủ thần có cho đổi hay không là một chuyện, nhưng mấu chốt là hạn chế quá lớn. Ví dụ cho ngươi đổi lấy một cái nội lực vô địch, thậm chí một quyền đánh vỡ cả hằng tinh, nhưng nó chỉ cho phép sử dụng trong một thể loại hoặc vài bộ phim, vậy thì ngươi nguyện ý đổi sao?”

J không chút nghĩ ngợi nói thẳng: “Nếu như chỉ tốn 100 hoặc vài trăm điểm, không có chi tiết phụ tuyến vậy thì đổi một ít cũng không sao, nhỡ may mèo mù vớ được cá rán thì lời to. Nhưng nếu đắt đỏ, bằng với giá của nội lực bình thường, thậm chí còn hơn vậy chỉ có thằng ngu mới đi đổi.”

Sở Hạo vỗ tay: “Không sai, chính là như vậy. Mà Maria, Emily tuyệt đối không phải hạng ngốc nghếch, sao có thể đi đổi loại kỹ năng thế chứ, hơn nữa đúng lúc vận may tới gõ cửa, vừa vặn đụng phải bộ phim phù hợp với điều kiện ngặt nghèo của kỹ năng. Tỷ lệ như vậy là quá thấp, thấp đến mức có thể bỏ qua. Cho nên, chỉ có thể kết luận, kỹ năng các nàng đổi có thể giải quyết được tình thế khốn cảnh trước mắt, khiến độ khó của bộ phim này giảm xuống trên phạm vi lớn, thí dụ như… tinh thần tảo miểu chẳng hạn.”

J quay phắt đầu lại: “Ngươi nói là, tinh thần tảo miêu là của các nàng sao? Người một mực quét hình chúng ta… chính là các nàng ư?”

Sở Hạo xòe tay: “Đây bất quả chỉ là một cái phỏng đoán mà thôi, đương nhiên, cũng có thể là kỹ năng khác, ví dụ như thuật xuyên tường chẳng hạn. Tóm lại là một năng lực nào đó khiến họ không bị mê cung trói buộc. Chính vì như thế nên chủ thần mới điều thêm hai tân nhân vào đội của họ, khiến họ có thể thoát khỏi mê cung nhưng lại không tránh được Predator tập kích, dẫn đến phải đi sâu vào bên trong, cũng tức là cùng đường với chúng ta. Qua đó có thể lý giải được tại sao Chu Huy Lương tách khỏi nhóm, hơn nữa còn tìm được đến đây.”

J trầm mặc lại, hắn tiếp tục đi tới phía trước, một lát sau mới mở miệng: “Nếu quả thật như vậy, nếu quả thật cái tinh thần tảo miêu đó là của bọn họ, hơn nữa còn hãm hại chúng ta, ví dụ như đưa Alien tới tập kích, làm bại lộ vị trí của mọi người cho Predator và Alien..vv Vậy thì… ta phải giết hai người ấy!”

Sở Hạo không nói lời nào, vẫn như cũ theo sau J, hai người cứ như vậy trầm mặc tiến lên trong thông đạo đen kịt, bỗng nhiên lỗ tai Sở Hạo hơi động, dường như bắt được tiếng gì đó, nhưng đến khi cẩn thận nghe lại thì chẳng phát hiện ra điều gì cả, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“J, ngươi có nghe thấy gì không? Sở Hạo hướng phía J hỏi: “Quán chú nội lực lên tai thử xem, ta tựa hồ nghe được gì đó.”

J lập tức dừng bước, đồng thời dụng ý niệm khống chế nội lực trong cơ thể quán chú vào hai lỗ tai, quá trình này làm hắn tốn mất ba giây mới thi triển được. Tiếp đó J nhắm mắt lại cẩn thận lắng nghe, ước chừng bốn năm giây sau mới vụt mở mắt ra: “Ta nghe thấy tiếng nổ mạnh cùng tiếng tên bay! Âm thanh rất rõ ràng nhưng lại không phán đoán được phương hướng, tựa hồ cách chúng ta rất gần nhưng cũng có thể là rất xa. Thật kỳ quái, dường như bị thứ gì đó cản trở vậy!”

Sở Hạo nhíu mày, sau đó lập tức nói: “ Có lẽ là…”

Nói đến đây hắn lập tức nhắm mắt lại, một giây sau hai mắt bừng mở, đồng thời cánh tay kết thủ ẩn, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

“Truyền tin thuật!”

Đây là ma pháp cấp 0, có thể đem ý chí cá nhân truyền cho người khác trong một phạm vi nhất định mà không cần thông qua thanh âm hay con đường thông tin nào khác, thuộc về loại hình pháp thuật cảm ứng tâm linh. Sau khi Sở Hạo sử dụng pháp thuật này hắn liền lập tức kiểm tra xem có thành viên nào nằm trong phạm vi mình cảm ứng hay không, đáng tiếc là ngoài J ra thì không thấy người nào khác. Chẳng qua Sở Hạo vẫn kiên nhẫn chờ đợi, pháp thuật này có thể đề thăng phạm vi mỗi khi kéo dài 10 giây, hiện tại hắn đã có thể duy trì được 20 giây.

Bảy tám giây nữa qua đi, bốn người cả nam lẫn nữ tiến vào vùng cảm ứng của hắn, ngoại trừ hai người Trương Hằng và Ares ra, bên cạnh bọn họ còn có hai người lạ hoắc. Dựa vào thời gian sử dụng pháp thuật để tính toán, bốn người kia cách bọn họ chưa tới 20m, nhưng khi hắn và J xem xét trước sau hai đầu thông đạo lại không thấy bất cứ người nào cả…

“Dưới đất… Cái mê cung này có chỗ dâng lên lại có chỗ hạ xuống, phân làm mấy tầng, khó trách lại phức tạp như thế…”

Sở Hạo thoáng lẩm bẩm, đồng thời dụng ý thức hướng về phía Trương Hằng và Ares kết nối liên lạc.

“Trương Hằng, Ares, dừng lại, ta là Sở Hạo, ta đang ở phía trên các ngươi, không được đi nữa, bằng không sẽ vượt ra khỏi phạm vi liên hệ của ta!”

“Sở Hạo?”

Trương Hằng cùng Ares đồng thời dừng bước, nhưng rất nhanh bọn họ lại chạy tiếp, thoát khỏi phạm vi liên hệ của Sở Hạo. Ngay khi hắn định dừng pháp thuật này lại thì ba ý thức bạo ngược tràn đầy thiết huyết cùng cường đại tiến vào phạm vi cảm ứng…

Đây là Predator!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.