“Thất bại…”
Sở Hạo thở dài mệt mỏi song vẫn không mất đi vẻ ung dung. Chưa lần nào thấy hắn uể oải như vậy, quả thực đã thay đổi cách nhìn của mọi người.
Kể cả Trương Hằng vừa mới tiếp xúc, ai mà không thấy được sự tự tin tỏa ra từ trên con người này chứ. Tuy Sở Hạo luôn mỉm cười, nói chuyện chẳng chút cường thế nhưng lại ẩn chứa mị lực khiến mọi người không tự chủ được mà đi theo hắn, nghe mệnh lệnh từ hắn. Về phần tâm tình uể oải với tính toán sai sót…vv càng chưa từng thấy qua.
Sở Hạo ngoài tiếng cảm thán đó ra thì không nói gì thêm nữa, cả không gian lại chìm vào im lặng. Âm thanh duy nhất còn nghe được bây giờ là tiếng hít thở cùng tiếng nổ nhỏ nhặt sau cánh cửa sắt, thỉnh thoảng lại xen lẫn trong đó tiếng gào rú của thoái hóa giả…
Mọi người cứ thế chờ đợi trong bóng tối, không biết qua bao lâu bỗng Ares mở miệng hỏi: “Sở Hạo, theo phân phó của cậu, các nơi đặt lựu đạn đều đã phát động, hiện tại nên làm gì tiếp? Tiếp tục trốn trong thông đạo dành cho công nhân này hay là chạy đến tầng một, cái tầng của tàu điện ngầm đó? Sở Hạo?”
“Ta đã thất bại… Chạy trốn thôi, mọi người muốn trốn thế nào cũng được, may mắn thì có lẽ…” Tiếng Sở Hạo nói vang lên.
Bấy giờ cả đám mới phát hiện ra có chuyện không đúng, Ares quả quyết: “J, đưa đèn pin cho ta… Không, trực tiếp bật lên.”
Ánh sáng chợt xuất hiện giúp mọi người nhìn rõ tình cảnh hiện tại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-han-thu-quang/2996840/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.