Nhưng sau khi vừa ra khỏi Vạn Thiên Châu, Vũ Thiên đã giật bắn người lên rồi lông tơ toàn thân dựng đứng, vì bây giờ có một cổ uy áp khủng bố đang hướng về phía hắn mà đè xuống. Đồng thời không gian bên cạnh của Vũ Thiên, cũng đang kịch liệt ba động không ngừng, làm cho những chú chim đang vui hót đón chào ngày mới trên cành cây đột nhiên im lặng, khiếp sợ mà bay mất. Cảm nhận được sự uy hiếp đang hướng đến bản thân, sau một hồi ngây ngốc nhân vật chính đã lấy lại được sự bình tỉnh cho bản thân, không biết kẻ đến là thiện hay ác, nên Vũ Thiên ngay lập tức mở ra những thiên phú kỹ năng gia tăng sức phòng ngự cho mình. Mà ở trong không gian nhạc phụ nhạc mẫu của hắn cũng bất đắc dĩ vô cùng, bởi vì sự uy áp này hai người cũng không muốn thả ra a, bình thường thì còn dễ nói, nhưng khi thi triển ra bất kỳ một xíu thực lực nào, cái khí tức thượng vị giả này sẽ được cả hai vô thức mà thả ra. Mà sau khi mở ra những kỹ năng tăng phúc cho bản thân, Vũ Thiên đã ngay lập tức rơi vào tình trạng nghênh đoán đại địch… Thấy bộ dạng này của tiểu tế, ở trong không gian Như Hạ và Tố Phong cũng chỉ biết cười khổ. Phụ Thân Tố Nhi nhịn không được hướng về vợ của mình nói: “Hai chúng ta cũng đâu có cố ý đâu, mà tiểu tế nhà ta cứ như lâm đại họa thế kia”. Nghe chồng mình nói thế, Như Hạ cười khẽ rồi mới đáp: “Chàng đó, mai sau nên tìm một cái công pháp thu liễm khí tức nào đó đi, cứ như thế này mãi, thiếp sợ sẽ chứng kiến bộ dáng này của con rể chúng ta không ít lần nữa”. Nghe vợ mình trả lời xong, Tố Phong vội vàng gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, đồng thời lúc này vết nứt không gian cũng đã mở ra rồi, cả hai đã đến chỗ Vũ Thiên rồi. Biết hiền tế đang ở trong bố dáng kia, nên chưa bước ra khỏi vết nứt phụ thân Tố Tố đã vang giọng nói: “Vũ Thiên con đường bày ra cái bộ dáng đó nữa, chỉ là ta và nhạc mẫu của con không cẩn thận thả ra một ít khí tức thôi mà”. Nghe những âm thanh này nhân vật chính đã biết người đến là ai rồi, vội vội vàng vàng thu lại những tăng phúc đang tác dụng trên bản thân. Sau khi đợi song thân Tố Nhi tiến ra khỏi vết nứt không gian rồi mới cung kính hỏi: “Không biết nhạc phụ nhạc mẫu mới sáng ra đã tìm đến tiểu tế là có chuyện gì?” Nghe thấy câu hỏi của Vũ Thiên, Như Hạ đã rất nhanh lên tiếng giảng: “Nhạc mẫu nghe Ái Hoa nói, Tông môn của con có một loại đan dược tên là Bổ Thọ Dưỡng Nhan đan có phải không, nếu là có, chúng ta muốn mua mấy viên từ chỗ con...” Nhận được câu hỏi từ mẫu thân Tố Tố, nhân vật chính ngay lập tực đáp: “Đúng là có chuyện đó, nếu nhạc phụ và nhạc mẫu cần tiểu tế sẽ ngay lập tức lấy ra...” Sau khi nhận được lời xác nhận là có từ Vũ Thiên, biết hắn là có ý hiếu kính cho cả hai, Như Hạ mới lên tiếng nói tiếp: “Bây giờ tông môn của con cần tài lực và vật lực để phát triển, chúng ta cũng không thể lấy không của con như thế được. Cứ như vậy đi, chúng ta sẽ mua lại từ con mỗi một viên bằng với giá đầu cao nhất của lần trước có được không?” Nghe thấy nhạc mẫu mình nói thế, Vũ Thiên cũng không nói gì thêm, hướng về cả hai hỏi: “Vậy bây giờ nhạc phụ nhạc mẫu cần mấy viên?” Nhận được câu hỏi từ con rể, Như Hạ ngay lập tức cười đáp: “Trước mắt chúng ta cần hai viên, nếu như có hiệu quả sẽ lấy nhiều hơn từ chỗ con, nhưng mà tiểu tế con yên tâm đi chúng ta sẽ không cần vượt quá mười viên trong tháng đâu (nàng biết được thông tin này từ Ái Hoa nên mới nói thế)”. Nghe thế, Vũ Thiên vội vàng lấy ra hai viên Bổ Thọ Dưỡng Nhan đan đưa cho nhạc phụ nhạc mẫu của mình. Sau khi nhận được hai cái đan dược từ con rể, vì muốn tạo cơ hội cho Ái Hoa và Vũ Thiên, nên Như Hạ mỉm cười nói: “Hiền tế, linh thạch cho số đan dược này con đến chỗ Ái Hoa Tiên Tử lấy nhé, nhạc mẫu và nhạc phụ có việc đi trước. Một lúc sau, con nhớ gọi Tố Tố và Phương Uyển và Ái Hoa cùng đến phòng ăn dùng điểm tâm nha”. Sau khi phân phó xong, song thân của Tố Nhi đã phá không gian trở lại phòng của mình rồi. Vì nhân vật chính cũng đang có ý định tìm Ái Hoa hay La chấp sự để bàn sinh ý nên cũng không có ý kiến gì về lời nói của nhạc mẫu. Đợi hai người đã hoàn toàn biến mất vào trong không gian rồi, Vũ Thiên mới hướng về phòng Ái Hoa mà cất bước tiến về. “----” Mà đồng thời điểm này ở sâu trong bí cảnh Long Đại đang hướng về toàn bộ đồng tộc của mình cao giọng nói: “Mỹ vị máu thịt nhân loại tất cả chắc đã thưởng thức qua rồi phải không, hiện tại thương thế của tất cả cũng đã hoàn toàn bình phục rồi phải không”. “Phải phải phải…” Sau khi nghe những cá thể cao cấp trong bầy đàn đáp lại xong, Long Đại mới to giọng giảng tiếp: “Tất cả chắc cũng đã cảm nhận được lợi ích khổng lồ mà máu thịt nhân loại mang lại cho chúng ta rồi phải không, như thế bây giờ thương thế đã ổn rồi có muốn cùng ta xông ra đồ sát hết đám nhân loại ở ngoài kia không?” “Có có có…” “Ngang ngang ngang…” Nghe thủ lĩnh nói thế, tất cả cá thể cao cấp trong bầy đàn trần đầy ý chí chiến đấu đồng thanh hét lên, còn những cá thể thấp cấp cũng gào lên bài tỏ sự đồng tình của mình. Long Đại đợi cho tất cả phát tiết một lúc, mới tiếp tục giảng: “Chúng đồng tộc đã có quyết tâm như thế, vậy thì canh ba đêm nay chúng ta sẽ xông ra ngoài giết hết đám nhân loại kia”. “Giết giết giết…” Lúc này ánh mắt của tất cả Phệ Thiên Thần Long có mặt tại hiện trường đã tràn đầy huyết sắc, hận không thể xông ra ngay lập tức rồi. Thấy chiến ý của mọi người đã đạt đến đỉnh phong, Long Đại mới tiếp tục nói: “Ta biết tất cả đã không nhịn được nửa rồi, nhưng trước hết tất cả hãy quay trở về điều tức một hồi, để đạt trạng thái tốt nhất trước khi chiến đấu cùng đám nhân loại kia, tiếp đó đêm nay chúng ta sẽ huyết tẩy bọn chúng”. Nghe cá thể cầm đầu nói vậy, tất cả cũng không có ý kiến gì thêm, kìm nén ý chí chiến đấu vào trong, đợi đến đêm bạo phát ra trên người đám nhân loại kia, sau đó lục tục riêng phần mình trở lại ổ của bản thân, điều tức chờ đến thời gian trận chiến diễn ra. Cùng thời điểm này Long Đại mới hướng về Long Tứ nói: “Tứ muội, muội ra ngoài thăm dò thêm một lần nữa, xem đám nhân loại kia có bày ra cạm bẫy gì không. Động tác này của đám nhân loại, khiến ta luôn luôn cảm thấy bất an và khó hiểu, rõ ràng là chiếm lấy địa lời, thế mà không hiểu sau lại không làm ra bố trí gì để chiếm lấy ưu thế…” Nhận được phân phó từ đại ca, Long Tứ đáp rất nhanh: “Vâng, để muội ra ngoài một chuyến nữa, nhìn xem đám nhân loại kia rốt cuộc đang giở trò gì…” Nói xong, nàng đã ngay lập tức hướng về lối ra bí cảnh mà chạy đi rồi. Pé Cầu Kim Phiếu, Cầu Đề Cử, Cầu Ủng Hộ, Cầu Linh Thạch. Nếu Có Sai Chính Tả Vui Lòng Để Lại Bình Luận Pé Sửa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]